Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bước Đi Trong Bóng Tối

Tiểu thuyết gốc · 1447 chữ

Cái lạnh vẫn tiếp tục vây quanh chúng tôi, như một làn sóng không thể tránh khỏi. Mỗi bước đi của tôi đều mang theo một cảm giác nặng nề, như thể tôi đang bước vào một mê cung không có lối ra. Đôi chân tôi không còn cảm giác vững vàng nữa, và trái tim tôi đập thình thịch, Tựa hồ có một thứ gì đó đang rình rập, chờ đợi chúng tôi sơ hở.

“Hắn” đi trước, vẫn im lặng, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng tỏa ra từ từng bước chân của “hắn”. “Hắn” không nói gì, nhưng ánh mắt liếc qua những bức tường uốn cong, những dấu vết lạ trên mặt đất, những bóng hình mờ ảo ẩn hiện trong bóng tối. Cả hai chúng tôi không dám bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, vì chúng tôi biết rằng trong thế giới này, không có sự vô tình.

Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy một tiếng động rất nhẹ, như thể có thứ gì đó rơi xuống mặt đất. Tiếng động ấy không phải là âm thanh tự nhiên của một không gian tĩnh lặng, mà giống như một lời cảnh báo. Tôi giật mình, quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối, không có gì thay đổi. Chúng tôi tiếp tục di chuyển, nhưng cảm giác sợ hãi trong tôi cứ lớn dần, từng chút một, như thể mọi thứ xung quanh đang bào mòn tôi.

“Hắn” dừng lại. Cái bóng đen của “hắn” hiện lên rõ ràng trong ánh sáng yếu ớt, đôi mắt rực lên một sự chú ý sắc bén. “Hắn” cúi xuống, chạm vào một dấu vết kỳ lạ trên mặt đất - một vết cắt dài, rõ ràng không phải do con người tạo ra, mà như một vết xé, vết xâm nhập từ một không gian khác.

Tôi nhìn vào vết cắt ấy, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dường như có điều gì đó đã xảy ra ở đây, một thứ gì đó mà chúng tôi chưa thể hiểu hết. "Hắn" cúi xuống, nhẹ nhàng đưa tay sờ vào vết cắt, giống như “hắn” đang cảm nhận được những sóng rung từ một thực thể không nhìn thấy.

Mỗi sợi tóc trên cơ thể tôi đều căng lên, mang lại cảm giác tựa như không khí xung quanh đang trở nên đặc quánh hơn. Cảm giác lạnh lẽo từ vết cắt đó lan tỏa trong không khí, khiến da tôi nổi đầy gai ốc. Tôi hít một hơi dài, nhưng hơi thở của tôi như bị mắc kẹt trong cổ họng, nặng nề và khó khăn.

“Có gì không?” tôi hỏi, giọng tôi run lên, dù cố gắng để giữ bình tĩnh.

"Không phải là thứ thông thường," "hắn" đáp, giọng trầm thấp, như đang suy nghĩ về điều gì đó quan trọng. “Hắn” đứng thẳng dậy, nhìn quanh một lần nữa, rồi tiến về phía trước.

Chúng tôi tiếp tục di chuyển, nhưng không khí càng lúc càng nặng nề hơn. Mùi ẩm mốc của đá, mùi kỳ lạ trong không khí, tất cả đều hòa quyện lại thành một hỗn hợp khó chịu. Tôi cảm thấy cơ thể mình như bị đè nặng bởi một áp lực vô hình. Đột nhiên, một cảm giác rợn người xâm chiếm tôi. Tôi quay lại, cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng tôi từ phía sau.

“Hắn” cảm nhận được sự thay đổi trong tôi. “Hắn” quay lại, ánh mắt lướt qua tôi rồi dừng lại, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng tôi hiểu rằng “hắn” cũng đang cảm thấy điều gì đó không ổn. “Đừng quay lại,” “hắn” nói, giọng điềm tĩnh, nhưng có chút nặng nề.

Chúng tôi tiếp tục bước đi, mỗi bước như một thử thách. Nhưng rồi, đột nhiên, tôi nhận ra một thứ - ở cuối hành lang, phía trước mặt chúng tôi, một ánh sáng kỳ lạ đang lóe lên. Ánh sáng không giống bất kỳ loại đèn nào chúng tôi đã thấy trước đây. Nó không phải là ánh sáng từ đèn pin của chúng tôi, mà là một ánh sáng mờ ảo, như một ngọn lửa nhỏ lấp ló phía xa. Nó không phải là thứ mà con người có thể tạo ra.

Mắt tôi nheo lại, ánh sáng đó như đang hút lấy tôi, lôi kéo tôi tiến lại gần. Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, và tôi cảm thấy mỗi nhịp tim của mình như vang lên trong không gian này. Cảm giác lạnh buốt đang dần xâm chiếm cơ thể tôi, như thể ánh sáng đó mang theo một sự đe dọa vô hình.

“Hắn” cũng nhận thấy ánh sáng ấy. “Hắn” tiến về phía nó một cách chậm rãi, bước đi cẩn trọng, như thể biết rằng mọi thứ xung quanh có thể thay đổi bất cứ lúc nào. Chúng tôi di chuyển thật chậm, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước đi của “hắn”. Đôi mắt “hắn” vẫn dán chặt vào ánh sáng đó, không hề có một chút do dự.

Ánh sáng càng lúc càng mạnh mẽ, tựa như đang mời gọi chúng tôi lại gần hơn. Nhưng trong lòng tôi, có một sự phản kháng mạnh mẽ. Tôi biết rằng không thể bỏ qua cảm giác kỳ lạ này. Tuy nhiên, sự tò mò lại mạnh mẽ hơn nỗi sợ. Chúng tôi đã đi quá xa rồi, không thể quay lại.

Cả hai chúng tôi tiếp tục tiến gần đến ánh sáng đó. Đến khi ánh sáng từ từ tắt đi, một thứ gì đó hiện lên trong bóng tối. Trên mặt đất, một mảnh giấy bạc cũ kỹ nằm giữa những viên đá, tựa hồ đã bị vứt bỏ từ lâu. "Hắn" cúi xuống nhặt nó lên, ánh mắt khẽ chớp khi nhận ra điều gì đó. Mảnh giấy ấy không đơn giản chỉ là một mảnh giấy bình thường. Trên đó là một dòng chữ kỳ lạ, với những ký tự mà tôi không thể hiểu được.

“Hắn” nhìn vào dòng chữ, ánh mắt tập trung hoàn toàn. “Đây là dấu hiệu,” “hắn” nói, giọng trầm xuống, có chút lo lắng. “Dấu hiệu của một nghi lễ cổ xưa, một nghi lễ mà tôi chưa từng gặp phải.”

Tôi đứng bên cạnh, cảm thấy một nỗi lo lắng dâng lên. “Anh biết những ký tự này sao?”

“Đó không phải là ngôn ngữ bình thường. Đây là một dấu hiệu từ những thế lực siêu nhiên, những thế lực mà tôi đã từng đối mặt trong quá khứ,” "hắn" giải thích, tay nắm chặt mảnh giấy. “Điều này có nghĩa là những vụ án chúng ta đã gặp... chúng không phải ngẫu nhiên.”

Tôi không thể hiểu hết những lời "hắn" nói, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong không khí, sự nặng nề trong từng câu từ của “hắn”. Những vụ án này, những điều kỳ lạ chúng tôi đã chứng kiến, tất cả đều có một mối liên hệ chặt chẽ. Chúng không phải là những sự kiện đơn lẻ, mà là một phần trong một kế hoạch lớn, một âm mưu mà chúng tôi vẫn chưa thể vén màn.

“Hắn” lặng lẽ nhìn vào mảnh giấy, như thể đang cố gắng giải mã những gì được viết trên đó. “Chúng ta phải tiếp tục. Mọi thứ đều dẫn dắt chúng ta đến đây.”

Tôi cảm thấy căng thẳng dâng lên trong lòng, nhưng tôi biết rằng không thể quay lại. Những manh mối này là chìa khóa để giải mã bí ẩn đang vây quanh chúng tôi, và tôi sẽ theo "hắn" cho đến khi sự thật được phơi bày.

Chúng tôi tiếp tục bước đi, mỗi bước càng nặng nề hơn. Nhưng lần này, tôi không còn cảm giác như đang đi vào một cái bẫy. Có lẽ, chúng tôi đang tiến gần hơn đến câu trả lời mà chúng tôi đã tìm kiếm từ lâu.

Cảm giác như có một thứ gì đó đang đợi chúng tôi phía trước, như thể chúng tôi đang tiến vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Nhưng dù sao đi nữa, tôi biết rằng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Một lần nữa, sự im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng bước chân vang vọng trong hành lang tối tăm. Và tôi, vẫn đứng bên cạnh "hắn", không thể không cảm thấy rằng chúng tôi đang đi vào một mớ hỗn độn mà không thể quay lại.

Bạn đang đọc Dấu Vết Linh Hồn sáng tác bởi hydra2002
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hydra2002
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.