Viện trưởng trở về
Lúc này Vô Thiên có cảm giác, trong lúc giơ tay, nhấc chân có thể phá vỡ cả hư không. Mà cảm giác này là đến từ nhục thân của hắn.
Nhục thân của hắn như Thiên Địa Dung Lô vậy. Nó không ngừng đem tri thức, sự lí giải của hắn về sở học, thần thông,...của các vị lão tổ làm nhiên liệu thiêu đốt, để cường hóa bản thân. Kể từ đó, hắn không những nắm giữ vô cùng vô tận tri thức, mà nhục thân từng giây từng phút không ngừng biến mạnh lên. Đây cũng là chỗ khủng bố của Vạn tổ thể chất!
Cứ tưởng tượng, khi mà Vô Thiên tiêu hóa hết tỉ tỉ sở học, thần thông,...của tỉ tỉ lão tổ và đem chúng thành nhiên liệu thiêu đốt, thì hắn sẽ kinh khủng đến mức nào.
Chẳng kịp cho hắn nghĩ nhiều. Trong đầu hắn lúc này, không ngừng hiện lên tiếng nói của chư vị lão tổ.
"Hắc hắc, đã đến lúc cho hắn xuyên tới kiếp trước của hắn, sau đó ta sẽ truyền cho hắn Thượng cổ thập đại bí thuật một trong "Ngủ hết mỹ nhân thiên hạ, còn được trả tiền, ha ha ha."
Long tộc lão tổ đê tiện cười nói.
"Đường đường Long tộc đệ nhất lão tổ, lại hành nghề này. Đúng là Long tộc sỉ nhục mà. Nếu con cháu ngươi mà biết ngươi hành nghề như gái thanh lâu, họ ước gì ngươi bị bắn lên tường. Để Long tộc khỏi bị nhục nhã, ô uế thanh danh."
Phượng tộc lão tổ châm chọc nói.
"Lão Long ta khinh thường làm bạn với ngươi."
"Long tộc lão tổ là ai? Ta không quen."
Lân tộc lão tổ cùng Quy tộc lão tổ lên tiếng trả lời.
"Nếu ta là cha ngươi, ta sẽ bóp nát hai trứng của mình, để khỏi sinh ra con trùng vô sỉ như ngươi."
Vận mệnh lão tổ khinh thường Long tộc lão tổ nói.
Long tộc lão tổ:"..."
Hắn khóc không ra nước mắt. Không phải như các ngươi nghĩ đâu, các ngươi nghe ta giải thích có được không. Thật sự chỉ là hiểu lầm!
Khụ!
Đệ nhất giả vờ hắng giọng và cắt đứt cuộc trò chuyện, rồi nói.
"Ta đề nghị hắn xuyên thành ma giáo lão tổ, chư vị thấy thế nào."
"Ta đề nghị hắn nên xuyên thành thiên tài. Sau một đêm biến thành phế vật, và bị vị hôn thê từ hôn".
"Ta cho rằng, hắn xuyên thành một tên luôn điệu thấp và khổ tu.
"Hay là cho hắn xuyên thành thiếu niên có kiếm tiên chi tư, sau đó tự phế tu vi để có max cấp ngộ tính."
"Ta đề nghị cho hắn xuyên thành đại lão, cho hắn nhiệm vụ là thu đồ đệ. Mà đồ đệ của hắn phải có đại đế chi tư"
"..."
Hắn triệt để im lặng!
Xuyên không còn có dạng này!
"Các ngươi đều ngậm miệng hết cho ta. Đặc biệt là ngươi đấy vô sỉ trùng".
Long tộc lão tổ một mặt mờ mịt, hắn có nói thêm câu nào sao, vì sao lại mắng hắn, chẳng lẽ đẹp trai là có tội.
"Đem linh hồn hắn kiếp trước với linh hồn kiếp này hợp nhất, sau đó cho hắn xuyên đến thế giới của hắn kiếp trước. Tạo thành một cái hoàn toàn mới Vô Thiên. Lão đại, chuyện này phải nhờ ngươi!"
Vận mệnh lão tổ nói.
"Được"
"Ra đi. Kiếp trước Vô Thiên!"
Nói xong, đệ nhất lão tổ lấy một cái hồ lô ra, sau đó mở nắp. Một đạo bóng mờ màu trắng giống hệt Vô Thiên, từ trong hồ lô bay ra.
Lúc này Vô Thiên quan sát đạo bóng mờ. Và đạo bóng mờ cũng đánh giá hắn. Ngoài khí chất khác biệt, thì cả 2 đều giống nhau như đúc. Đó là cả 2 sau khi quan sát lẫn nhau và cho ra kết luận.
"Ta gọi là Tây Môn Vô Thiên."
"Ta cũng gọi là Tây Môn Vô Thiên, nhưng ta sẽ không giống ngươi."
"Ta sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, mang trong mình dòng máu rồng tiên. Ta kính ngưỡng cha Long Quân, mẹ Âu Cơ. Từ đây về sau ta sẽ gọi là Sùng Vô Thiên."
Hắn có thể đổi nhưng không thể đổi hết. Vì họ và tên là mẹ Như Ý đặt cho hắn. Nếu không, hắn sẽ không còn là con cưng của mẹ Như Ý mất.
Bóng mờ trầm mặc một lát rồi nói.
"Đối với ta mà nói. Ta chính là ta. Ta không là ai khác."
Lúc này đến hắn trầm mặc. Hắn nhìn thật kĩ bóng mờ. Hắn có cảm giác rằng, bóng mờ đang che dấu bí mật nào đó, dùng câu nói này để cảnh tỉnh hắn. Có lẽ bí mật này sẽ mãi là bí mật, hoặc sẽ lộ ra ánh sáng một kinh thiên âm mưu.
Đệ nhất khẽ híp mắt. Vận mệnh cười quỷ dị. Đệ tam vẫn ngủ say. Nhân quả thì thở dài than thở,...
"Nếu hai ngươi đã nói xong, có thể hợp nhất rồi"
Đệ nhất nói.
Vô Thiên và bóng mờ nhẹ gật đầu.
Trong khoảnh khắc này, từng tia linh hồn đạo bóng mờ tràn vào thân thể Vô Thiên. Sau đó nhập vào linh hồn hắn và trở thành một phần linh hồn của hắn. Một mảnh vỡ kí ức bỗng dưng xuất hiện trong đầu hắn, kí ức này là của bóng mờ.
Đạo bóng mờ ngày càng mờ nhạt, cuối cùng biến mất. Một cỗ kí ức hoàn chỉnh hiện trong đầu hắn. Hắn cảm thấy bản thân có chút khác biệt. Chỉ là không biết khác biệt ở chỗ nào.
Không gian vỡ nát!
Một cái cánh cổng bỗng dưng xuất hiện. Đó là Thời Không Cánh Cổng.
Chân đạp hư không, hắn từng bước đi về phía cánh cổng, cho đến khi bị cánh cổng nuốt chửng biến mất.
Ngoài hắn ra còn có hàng tỉ người địa cầu bị hắn nổ chết xuyên qua vô số thế giới. Kì lạ thay, gần 90% người Việt xuyên đến cùng một thế giới với hắn.
Mà những người xuyên không này còn được gọi Vực ngoại dị tộc! Họ đến và giẫm đạp vô số thiên kiêu, diệt hàng vạn gia tộc, lừa tình các thiên chi kiêu nữ,...việc ác bất tận! Không sao kể hết!
Huyền Hoàng giới!
Huyền Hoàng giới tổng cộng có 1 vạn 8 ngàn vực, hơn ngàn vạn đại lục. Bao quanh Huyền Hoàng giới là mênh mông vô bờ bến biển cả. Mà trong đại dương bao la đó,
Có nhiều không đếm hết Hải yêu.
Hoang vực!
Hoang vực là 1 vạn 8 ngàn vực một trong. Xếp hạng thứ 1003. Có 7 siêu cấp thế lực, hơn 100 cao cấp thế lực, gần 1 vạn trung cấp thế lực, vô số sơ cấp thế lực.
Cửu Long học viện!
Cửu Long học viện, là 1 trong 7 siêu cấp thế lực. Có siêu việt Thánh giả tồn tại tọa trấn, xếp hạng 3.
Mà lúc này, có một thiếu niên ăn mặc kì lạ, bỗng dưng xuất hiện, lơ lửng trên không trung. Dưới chân thiếu niên là một pho tượng giống hắn y như đúc. Thiếu niên cuối đầu nhìn xuống Cửu Long học viện, một trong bảy cự vô phách. Sau đó không ngừng thở dài. Đã qua 100 ngàn năm đi. Có ai còn nhớ đến ta, vị này viện trưởng.
"Là ai to gan dám đứng trên đầu đệ nhất viện trưởng."
Một tiếng quát như sấm, chấn động không gian, khiến vô số học viên ù ù hai lỗ tai, một số tu vi thấp thì thất khiếu chảy máu.
Một học viên bỗng nhiên kinh ngạc lên tiếng.
"Không thể tin được, đó là phó viện trưởng Võ Cuồng Nhân, nghe nói Cuồng Nhân phó
viện trưởng gần vô hạn Thánh cảnh, thậm chí có người nói hắn đã nhập Thánh."
"A, trên đầu pho tượng có bóng người. Phó viện trưởng quát hắn sao?"
"Chẳng lẽ là vực ngoại cường giả?"
"..."
Vô số học viên đưa ra các giả thiết.
Lúc này phó viện trưởng Võ Cuồng Nhân bay lên không trung, cách hắn khoảng 100 mét, và không ngừng dò xét hắn. Thiếu niên để tóc ngắn, trang phục và đôi giày kì lạ, khoác áo choàng màu đen. Nhưng lại đẹp trai đến lạ thường. Mà thiếu niên này, chắc chắn không thuộc về Hoang vực. Bởi vì Hoang vực không có kiểu ăn mặc như vậy. Mà khoan! Sao cảm giác thiếu niên này nhìn rất quen mắt!
Trong khoảnh khắc, tiếng quát của Võ Cuồng Nhân vừa dứt, thì vô số đạo thân ảnh xuất hiện, bao vây và khóa chặt thiếu niên lại. Nếu như thiếu niên nhúc nhích dù chỉ một chút, chào đón hắn là vô số thần thông, thánh thuật.
"Thiếu niên, ngươi là ai? Vì sao, ngươi lại giống ngài đến vậy?"
Một lão già chẳng biết lúc nào xuất hiện sau lưng hắn, nửa say nửa tỉnh hỏi hắn. Lão già mặc bộ đồ màu trắng, tóc bạc rối tung, ánh mắt vẩn đục, tay cầm bầu rượu, bộ dáng lười biếng.
"Ông trời của ta ơi! Đó là các vị trưởng lão cùng các vị lão sư, thế mà họ cũng xuất hiện. Phó viện trưởng không thể đối phó được hắn sao?"
"Các ngươi nhìn, lão thần tiên tay cầm hồ lô ruợu đó là ai?"
"Ta biết lão thần tiên đó là ai."
Một thiếu niên khí chất siêu phàm thoát tục, lên tiếng.
"Thế thì mau nói đi, úp úp mở mở thật là tò mò chết bọn ta."
"Vị đó là đại trưởng lão, hàng thật giá thật Thánh vương cấp cường giả."
Thiếu niên lại lên tiếng. Trong mắt hắn rực rỡ ánh sáng. Thánh vương cường giả đó là mục tiêu mà hắn không ngừng cố gắng phấn đấu. Mặc dù còn xa vời, nhưng hắn sẽ làm được vì hắn là Cố Thiên Kiêu.
Sau khi hắn nói ra thân phận của lão thần tiên, thì các học viên chấn kinh, vô cùng sùng bái nhìn bóng dáng đó, thậm chí có người còn quỳ lại.
Hắn mặc bộ đồ học sinh, mang giày thể thao, khoác lên người áo choàng màu đen, một tay đút vào túi quần. Sau đó quay người lại, tay còn lại chống cằm nghĩ nghĩ lão già này năm đó là thằng oắt con nào! Rồi hắn khẽ "ồ" một tiếng, vì nhớ ra lão già là ai!
"Con Khỉ nhỏ, là ngươi sao?"
Hắn bình tĩnh lên tiếng, mặc dù nhỏ nhưng ai nấy đều nghe rõ.
Các vị trưởng lão, lão sư gương mặt mờ mịt. Các học viên thì ngốc trệ. Là bọn hắn nghe nhầm sao? Đại trưởng lão sống ít nhất cũng 5, 6 vạn năm, vậy mà bị một cái thiếu niên kêu "con khỉ nhỏ". Thiếu niên này vội đầu thai sao?
Còn đại trưởng lão khi nghe giọng nói này giống như bị sét đánh vậy, không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ hoe, như sắp khóc!
Nhưng rất nhanh đại trưởng lão lấy lại tinh thần, hít sâu một cái để lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía hắn. Sau đó, một cỗ vĩ ngạn thánh lực từ thể nội hắn tỏa ra.
Thánh Vương uy áp tràn ngập thiên địa!
"Thiếu niên! Giả mạo ai cũng được, nhưng mà ngươi lại chọn giả mạo ngài, đây là sai lầm lớn nhất của ngươi kiếp này!"
Vô Thiên:"..."
Nói rồi thân ảnh hắn tiêu thất giữa hư không, đến khi xuất hiện, hắn đã ở trước mặt Vô Thiên. Giơ lên cánh tay đấm mạnh một cái, một đám sương máu hiện.
"Không hổ danh là đại trưởng lão, tên này thế mà bị đại trưởng một quyền miểu..."
Phó viện trưởng Sở Cuồng Nhân chưa nói xong bỗng im bặt mà dừng. Hai mắt trợn tròn, một mặt không thể tưởng tượng, khi thấy tay phải đại trưởng lão đã không có. Còn thiếu niên lông tóc không hao tổn, hờ hững trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bình tĩnh nhìn đại trưởng lão và nói.
"Con khỉ nhỏ, ngươi muốn thí tổ sao?"
Nói rồi, bàn tay hắn hóa thành long trảu, còn cánh tay mọc đầy vảy rồng, giơ thẳng phía trước, nhắm thẳng vị trí trái tim, móc ra. Hắn cười tà một cái, đem trong lòng bàn tay trái tim bóp nát.
Phốc!
Đại trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Dù là Thánh Vương cảnh, sinh mệnh lực dồi dào, tay bị nổ cụt, tim bị móc ra bóp nát, thì cũng phải trọng thương.
Toàn trường lúc này tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được.
Một cỗ khủng hoảng bao phủ khắp học viện.
Thánh Vương là bực nào tồn tại, thế mà bị thiếu niên kia hời hợt đánh bại thảm hại. Vậy thiếu niên kia còn kinh khủng đến nhường nào.
Các vị trưởng lão và các vị lão sư vô cùng kiêng kị nhìn về phía thiếu niên, nói đúng hơn là yêu tộc thiếu niên!
"Có thể nói không biết không có tội. Nhưng đã ngươi đây muốn thí tổ, ta không thể cảnh cáo trừng phạt."
Hắn lạnh nhạt nói.
"Hiện ra đi. Cửu Long Hư Ảnh"
Mây đen che khuất bầu trời. Từng con rồng hư ảnh giáng lâm nhân gian. Long uy cuồn cuộn không dứt, bao phủ mảnh thiên địa này. Cửu long ngửa mặt lên trời cùng gào thét, đem mây đen xé tan thành muôn mảnh. Đại thánh thuật Cửu Long Hư Ảnh, một lần nữa tái hiện nhân gian sau 100 ngàn năm.
"Kim Long, Mộc Long, Thủy Long, Hỏa Long, Thổ Long, Phong Long, Lôi Long, Quang Long, Ám Long. Làm sao có thể!"
Đại trưởng lão không thể nào tin vào mắt mình, khi nhìn thấy chín con rồng hư ảnh. Đã bao lâu rồi, có lẽ là 100 ngàn năm đi. Hắn một lần nữa nhìn thấy chúng.
Chỉ thấy bọn học viên bị đè bẹp nằm xuống đất, còn các vị trưởng lão cùng lão sư, từng người rơi xuống đất, khó khăn lắm mới đứng vững được.
Trong khoảnh khắc, cửu long hư ảnh gào thét!
Cửu Long học viện chỗ sâu. Một thanh niên áo trắng đang bế quan, bỗng nhiên mở mắt. Thôi động đồng thuật nhìn về phía phát ra tiếng long ngâm.
Khi nhìn thấy cửu long hư ảnh hắn ngạc nhiên vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy người thi triển nó, hắn kích động đến không gian rung rẩy không ngừng. Sau đó xé mở không gian, xuất hiện trước mặt Vô Thiên.
Cùng lúc đó!
Trong bí cảnh của học viện. Có một hòn đảo, nằm lẻ loi giữa biển cả. Nhìn kĩ lại, đó không phải là một hòn đảo. Mà chỉ là phần nhô lên của mai rùa. Đầu rùa chìm trong nước biển, chậm rãi mở mắt. Thân rùa khẽ nhúc nhích, sau đó biến thành một ông lão. Ông lão lưng đeo mai rùa, hai tay chống gậy, đứng trên mặt biển. Nhìn về phía Vô Thiên nói.
"Chào mừng ngươi trở về, viện trưởng!"
Một giọng nói cổ lão, tang thương, vô cùng quen thuộc truyền vào tai hắn!
Đăng bởi | TaLaCamThu |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 37 |