Tam Sinh Kinh
Khi nghe được giọng nói quen thuộc này, Vô Thiên cười, cười rất to, mà tiếng cười của hắn khiến cho không gian không ngừng chấn động.
Sau đó hắn bỗng dưng tiêu thất giữa không trung, đi đến bên trong bí cảnh.
Mà lúc này, không gian đột nhiên bị xé ra, tạo thành vết nứt to lớn kéo dài trên không trung. Một thiếu niên áo trắng từ trong vết nứt đi ra.
Khi nhìn thấy thiếu niên này lúc, gương mặt các vị trưởng lão cùng các vị lão sư điều kính sợ không thôi, thậm chí xúc động muốn quỳ bái. Thiếu niên này chính là Cửu Long học viện, đệ nhị viện trưởng Võ Huyền.
Chân mày thiếu niên khẽ cau lại, gương mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Nhìn về phía dưới là một mảnh hỗn loạn, uy áp Đại thánh tỏa ra từ thiếu niên. Đem cảnh hỗn loạn tưng bừng phía dưới lắng lại. Lúc này thiếu niên mới tỏ vẻ hài lòng gật đầu, sau đó lên tiếng nói:
"Chuyện hôm nay ai cũng không được nói ra ngoài, nếu ai dám làm trái lệnh, giết chết không tha!"
Nói là nói như thế, chuyện hôm nay chắc chắn sẽ truyền ra ngoài, hắn cũng không thể vì chuyện này mà đem tất cả mọi người cho giết sạch. Dù sao đi chăng nữa, Cửu Long học viện đệ nhất viện trưởng sau 100 ngàn năm trở về. Đối với Cửu Long học viện là tin tốt, đối với các thế lực khác là tin cực xấu. Cái này tin tức một khi truyền ra, sẽ gây chấn động cả Hoang vực, bố cục của nhiều thế lực cũng vì thế mà thay đổi. Vũng nước đục này đã sâu, nay càng thêm sâu.
Giờ phút này có một số trưởng lão, đạo sư, học viên ánh mắt lấp lóe không ngừng, toan tính chuyện gì đó.
Bí cảnh bên trong.
Khi Võ Huyền vào bí cảnh lúc, thì thấy hai đạo bóng dáng ngồi trên mặt nước đánh cờ. Hắn thu liễm toàn bộ khí tức, đi nhẹ nhàng về phía 2 đạo bóng dáng.
Một đạo bóng dáng đã hơn vạn năm không gặp, đó là Quy lão, một tồn tại vô cùng cổ xưa. Quy lão có thể tính là nửa thần thú thủ hộ học viện. Đạo bóng dáng còn lại mất tích 100 ngàn năm trước, nay đã trở về, là sư tôn của hắn, Tây Môn Vô Thiên. Sư tôn của hắn không chỉ là người sáng lập Cửu Long học viện, còn là Hoang vực Vực chủ, và là Hoang vực thời đại này duy nhất Đế. Thế là hắn cung kính, đứng khép nép một bên quan sát.
Mà lúc này Vô Thiên cùng Quy lão cực kỳ chăm chú quan sát diễn biến bên trong bàn cờ. Cái này bàn cờ cách mặt nước 20 cm, không biết được làm bằng gì, chỉ biết nó được gọi là Thiên Cơ bàn cờ, theo hắn thấy đây có thể là một kiện Đế binh, thậm chí trong truyền thuyết hư vô mờ mịt Tiên khí.
Vô Thiên và Quy lão không thèm để ý đến Võ Huyền cung kính đứng khép nép một bên quan sát. Mà không ngừng dùng thần thức đánh cờ.
Trong bàn cờ là 2 phe thế lực. Một phe liên tục công thành chiếm đất, một phe phòng thủ không ngừng. Mặc dù liên tục tấn công nhưng mà lợi thế không ngừng thuộc về phe phòng thủ. Cuối cùng là phe tấn công thất bại thảm hại, rút quân về và phe phòng thủ dành thắng lợi.
Đó là đối với Võ Huyền lí giải mà thôi.
Đem ức vạn sinh linh làm quân cờ, đem chư thiên vạn giới làm bàn cờ, còn một người một rùa thì chắp cờ. Đây là 100 ngàn năm trước còn bỏ dở giữa chừng kinh thiên ván cờ. Hôm nay cuối cùng cũng đánh xong!
"Ha ha ha, Quy lão, ngươi bại!"
Nói rồi hắn đứng dậy, ngước nhìn trời cao, hai tay thì chấp sau lưng. Bộ dáng vô địch thật tịch mịch.
Còn lúc này Cờ đạo lão tổ đầu đầy hắc tuyến, căm tức nói.
" Là ta đánh có được không. Liên quan ngươi cái rắm. Thế mà còn trang bức, đúng là mặt dày hơn đít rồng."
"Khụ khụ, mông ta dày hơn a!"
Long tộc lão tổ nhìn cái mông mình, sau đó lên tiếng trả lời.
"..."
Tỉ tỉ lão tổ im lặng.
Còn Quy lão sau khi nghe Vô Thiên nói thì nhẹ lắc đầu, khẽ mỉm cười, sau đó vuốt râu. Bộ dáng thâm sâu khó lường. Cho dù thua cũng phải trang bức.
Võ Huyền thì một mặt sùng bái nhìn sư tôn của mình, không quên vuốt mông ngựa nói.
"Sau 100 ngàn năm không thấy, cảnh giới cờ đạo của sư tôn đã siêu việt thế gian hết thảy, đạt đến cấp độ chỉ có trong truyền thuyết, Cờ tiên."
"Không hổ danh là đệ tử của ta, ta đã tận lực che dấu, thế mà ngươi cũng nhìn ra, ha ha."
Hắn vô sỉ nói, cười.
Còn Võ Huyền giả bộ lúng túng gãi đầu vì được khen ngợi.
Quy lão thì triệt để im lặng với đôi thầy trò tự biên, tự diễn này.
"Nói chuyện chính. Ta không tin ngươi chỉ tìm ta đánh cờ, ngồi ôm chuyện cũ."
Quy lão nói.
Lúc này Vô Thiên ấp a ấp úng nói.
"Thật ra ta đến đây mượn kiếm của ngươi a."
Quy lão nghe vậy ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn. Sau đó, đứng thẳng lưng lên, cái tay mò xuống hạ thân, móc kiếm cho hắn mượn.
Vô Thiên khi thấy hành động này của Quy lão, thì mặt đều tái rồi. Này, ông bạn già, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, có được không.
"Dừng"
"Ý của ta là, muốn mượn 100 ngàn năm trước thanh kia tiên kiếm. Chứ không phải như những gì ngươi đang nghĩ."
Vô Thiên vội vàng giải thích nói.
Thế là Quy lão dừng lại hành động xấu hổ của mình lại. Sau đó trả lời.
"Thật đáng tiếc, ta không làm chủ được chuyện này. Năm đó tiên kiếm, Thánh Mẫu đã thu hồi, trừ khi ngươi tìm Thánh Mẫu."
"Hừ, nếu có thể tìm Thánh Mẫu, ta há lại hỏi ngươi mượn kiếm."
"Ha ha, không sao, đại hội tặng kiếm, chỉ còn vài năm nữa diễn ra, lúc đó ngươi còn có cơ hội."
"Hắc hắc, có thể đi cửa sau sao? "
"Không thể."
"Ngươi còn nhớ Hải tộc công chúa sao?"
"Không nhớ."
"Nhân ngư tộc công chúa, ngươi nhớ chứ?"
"Quên rồi!"
"Cái kia Dực tộc nữ hoàng!"
"..."
Quy lão im lặng.
Lúc này Thiên Cơ bàn cờ khẽ rung động.
"Được rồi, ngươi có thể đi!"
Quy lão sắc mặt thay đổi, không kiên nhẫn nói.
"Vậy ta đi đây!"
Hắn khóc không ra nước mắt a. Ngươi có phải ta từng quen biết Quy lão không. Thế là hắn chán nản rời đi.
Sa đó hai sư đồ lần lượt rời khỏi bí cảnh.
Mà lúc này Quy lão một mặt ngưng trọng nhìn vào Thiên Cơ bàn cờ. Trong bàn cờ có thể thấy được, vô số điểm sáng giáng lâm vào Huyền Hoàng giới. Mà những điểm sáng này còn được gọi là Vực ngoại dị tộc.
"Vực ngoại dị tộc hàng lâm, Huyền Hoàng giới trước nay chưa từng có đại kiếp nạn!"
Nói rồi thân ảnh Quy lão bỗng dưng biến mất, bí cảnh một mảnh tĩnh lặng.
Lúc này trong một vùng thế giới, mà thế giới này gọi là Hệ thống thế giới.
Ở bên trong Hệ thống thế giới.
Có tỉ tỉ quang cầu không ngừng lơ lửng trên không trung. Những quang cầu này đủ loại màu sắc. Có quang cầu nhỏ như hạt đậu, có cái to như Trái đất. . .
"Những quang cầu này bên trong chứa đựng công pháp, tiên thuật, thần thông, cấm thuật, bí thuật. . .ngươi chỉ được chọn 3 cái quang cầu."
( Bình thường thần thông, bí thật các vị lão tổ sẽ truyền thụ cho Vô Thiên. Còn mấy cái tuyệt chiêu áp đáy hòm hay sát chiêu thì không nhá )
Đệ nhất lão tổ nói.
Cái này là quà tân thủ sao?
Nhìn hư không lấp la lấp lánh đầy trời quang cầu, Vô Thiên hoa mắt thần mê, si ngốc nhìn chúng.
Có quang cầu màu vàng tỏa ra khí tức đế hoàng, có quang cầu màu đỏ tỏa ra sát khí kinh khủng, có quang cầu màu đen vang lên kiếm ngâm không ngừng, có quang cầu thì không ngừng tạo ra phân thân,. . .
"Quang cầu đầu tiên ta chọn là cái có thể tạo ra vô hạn phân thân quang cầu."
"Cái thứ hai, ta chọn cái màu đỏ có chí cao vô thượng thần uy, yêu khí che trời."
"Cái thứ ba, ta chọn thần thánh nghiêm tràn đầy phật tính màu vàng quang cầu."
Trong khoảnh khắc này, đầy trời lấp lánh quang cầu biến mất, chỉ còn lại 3 quang cầu Vô Thiên chọn.
Thế là, cái thứ nhất quang cầu vỡ ra. Một lượng lớn thông tin tràn vào trong đầu hắn.
Tam Sinh Kinh!
Khai thiên thời đại. Thập đại vô thượng cấm thuật một trong.
Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật,. . .mỗi cái phân thân đều có được tư duy, suy nghĩ độc lập với bản tôn, đều được ban cho số mệnh, khí vận khác với bản tôn,. . .
Sự khủng bố nhất của Tam Sinh Kinh là có thể tạo ra 3 cái chân thân có được số mệnh, khí vận tương đương, nhưng riêng biệt với bản tôn. Mà biến thái ở chỗ là nếu một trong bốn chân thân chết thì sẽ được phục sinh. Hai, ba trong bốn chân thân cũng thế, nếu chết rồi có thể sống lại.
Muốn giết chết kẻ tu luyện Tam Sinh Kinh trừ khi tìm được chân thật bản tôn, hoặc tìm và giết được bốn chân thân cùng lúc. Hoặc là các chân thân tự giết lẫn nhau, khi một trong bốn chân thân chết rồi sẽ không được phục sinh! Đến khi một chân thân còn sống sót sẽ thành mới hoặc cũ bản tôn!
Khi vế đến chủ điện, Võ Huyền nhìn thấy sư tôn bỗng dưng đứng im thì đầu hắn đầy dấu chấm hỏi. Thế là hắn dùng thần thức dò xét chung quanh học viện. Tất cả đều bình thường. Thế là hắn kiên nhẫn chờ đợi bên cạnh sư tôn đến khi hoang hôn buông xuống.
Trong lúc Vô Thiên không ngừng lý giải Tam Sinh Kinh và đem nó thành nhiên liệu cho Vạn Tổ thể chất, thì ngoại giới chấn động khi Vô Thiên vực chủ, Đế giả trở về!
Bắc Hoang hoàng triều.
Đế cung bên trong.
Có một trung niên nam tử, đầu đội mũ Kim Quang, thân mặc long bào, lưng đeo đai ngọc, ngồi trên ngai vàng. Hắn lúc này đang nhắm mắt, chung quanh hắn khí tức như có như không, đế uy lượn lờ khắp cung điện.
Lúc này một đám quan văn quan võ thở cũng không dám thở mạnh, tay chân rung lẩy bẩy.
"Triệu tướng quân, lời của khanh là thật?"
Lúc này trung niên nam tử mở mắt ra, sau đó một giọng nói uy nghiêm, đầy bá đạo lên tiếng.
"Tin tức này hoàn toàn chân thật, thua bệ hạ."
Một thanh niên mặc áo giáp màu trắng, chân quỳ một gối, cung kính trả trả lời.
Lúc này trung niên nam tử khẽ nhíu mày, đôi mắt thâm thúy như vực sâu không ngừng rung động, giống như nhớ về ký ức kinh hoàng nào đó.
Phú Quý thành!
Chủ thành bên trong.
Một trung niên nam tử giống như phật Di lặc, lười biếng nằm trên hoàng kim ghế. Quần áo hắn mặc, trang sức hắn đeo trên người đều là chế tác tinh sảo thánh binh. Phú khả địch quốc cũng không thể nào miêu tả hết sự giàu có của hắn.
Lúc này có một đám mỹ nữ, người thì đúc cho hắn ăn, người thì xoa bóp để cho hắn thoải mái, người thì quạt cho hắn mát...
Một đám mỹ nữ múa ca thì yên lặng, lui sang một bên.
Trước mặt mọi người bây giờ là một mỹ nữ Dực tộc có đôi cánh hoàng kim, mặc hoàng kim váy dài, cung kính quỳ gối. Nói cho vị thành chủ này nghe, những gì gián điệp nói cho nàng.
"Sau 100 ngàn năm mất tích, Vô Thiên vực chủ trở về."
Lúc này, vị này mập mạp thành chủ đứng dậy. Một cỗ Đại thánh khí tức ba động, bao phủ Phú Quý thành. Đem bình tĩnh mặt biển chung quanh lõm xuống, ép chết tươi một đám hải yêu.
Huyền Nữ cung!
Huyền Nữ điện.
Huyền nữ điện bên trong. Một cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành, há miệng cười to, ngực rung rẩy không ngừng. Tiếng cười này đem một đám bạch Hạc dọa sợ bay tán loạn. Còn một đám trưởng lão thì không ngừng đổ mồ hôi. Cung chủ, đây là con người thật của ngươi sao!
"Sư tổ a sư tổ, trốn nợ suốt 100 ngàn năm, ngươi cuối cùng cũng trở về! Sư tôn, khổ cực ngươi bôn ba vạn vực tìm sư tổ, đến lúc gọi ngươi về rồi!"
Nói rồi nàng lấy một cái quang cầu trong nhẫn trữ vật ra, sau đó bóp nát.
Hỗn loạn chi địa!
Nhật Nguyệt ma giáo.
Đứng trên Nhật Nguyệt núi cao. Một cái áo tím nam tử, gương mặt trắng bệch nhìn trước mắt đạo bóng mờ đang quỳ gối, nói.
"Trăm ngàn năm trước Vô Thiên đại đế đã chết, trăm ngàn năm sau chuyển thế trùng sinh Vô Thiên đại đế không đủ gây sợ!"
"Vô ảnh, đem tin tức này nói cho mấy cái thế lực đó cho ta."
"Thuộc hạ đã rõ, thưa giáo chủ!"
Nói rồi cái này bóng mờ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện tại mảnh không gian này.
Còn nam tử lúc này không ngừng cười to. Ma khí quấn quanh hắn đâm thẳng bầu trời, xé toạc đám mây. Sau đó chín vầng màu tím Mặt trời hiển hiện, treo lơ lửng không trung. Đem hỗn loạn chi địa nhuộm thành màu tím!
Tin tức Vô Thiên vực chủ trở về, rất nhanh quét ngang toàn bộ Hoang vực. Chấn kinh vô số thế lực.
Các thế lực lớn nhỏ, quán rượu hay thanh lâu,... đều đang bàn tán sôi nổi đề tài này!
Mà lúc này, bên ngoài Huyền Hoàng giới.
Có vô số đạo ánh sáng bỗng dưng xuất hiện, bay thẳng xuống, giáng lâm vạn vực!
Đăng bởi | TaLaCamThu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 36 |