“Xin chào, tôi là Tô Minh An, học sinh bình thường.”
Dương Trường Húc lập tức cảm thấy xót xa.
… Chàng trai này là người khuyết tật. Mất một cánh tay mà vẫn sống sót một cách khó khăn đến bây giờ.
Người dân không nên chịu khổ như vậy, hắn nên bảo vệ họ.
“Xin chào, tôi là Tô Minh An, học sinh bình thường.” Tô Minh An nói.
Dương Trường Húc không mấy để ý đến bình luận, hắn chỉ coi chàng trai trước mặt là một người khuyết tật, còn phải mang theo cô gái trông yếu đuối kia vất vả để sinh tồn, Dương Trường Húc dùng nụ cười tươi rói nói với Tô Minh An: “Không sao đâu, sau này sẽ không còn nguy hiểm nữa. Chúng tôi đã xây dựng một nơi trú ẩn ở trường mẫu giáo Bảy Sắc Cầu Vồng ở Hoành Cảng, chỉ cần ở bên trong, vượt qua mười ngày cũng không thành vấn đề. Vấn đề vật tư, vấn đề an toàn, cứ giao cho những người có sức chiến đấu như tôi lo liệu.”
“Cảm ơn mọi người, nhưng chúng tôi phải đi ngay… Hử?” Tô Minh An thấy Nguyệt Nguyệt đang ra hiệu với mình.
Cô ấy chỉ tay lên tầng trên, miệng ngậm một thanh chocolate.
“Trên đó… có gì sao?” Tô Minh An quay đầu hỏi.
“Chắc là có một cầu thang bị khóa.” Dương Trường Húc gãi đầu, không để ý: “Zombie ở đây đều đã bị chúng tôi dọn sạch rồi, hai người cứ đi cùng chúng tôi về đi, đông người luôn tốt hơn, mọi người cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Đột nhiên, Dương Trường Húc nhận thấy bình luận bên mình đang trôi với tốc độ chóng mặt, như thể đang điên cuồng nhắc nhở hắn điều gì đó.
【 Chết tiệt! Đó là Tô Minh An, Tô Minh An! 】
【 Trên diễn đàn đến giờ vẫn còn lan truyền đoạn video livestream cảnh cậu ta tự chặt cánh tay, tôi xem mà nổi hết da gà. 】
【 Cái gì? Mọi người đang nói ai vậy? 】
【 Người đứng thứ một trăm trên bảng xếp hạng dự bị! Tô Minh An! Trong video livestream toàn là máu me… Lúc bị đứt tay không kêu lấy một tiếng, tôi còn nghi ngờ cậu ta có cơ thể miễn nhiễm với đau đớn. 】
…
Dương Trường Húc có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.
… Đây thật sự là chuyện người bình thường có thể chịu đựng sao? Hắn ở trong quân đội, cũng chưa từng thấy mấy người có thể chịu đau đến mức này.
Dương Trường Húc đang kinh ngạc thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng bước chân kỳ lạ.
Không phải đến từ phía trước, cũng không phải đến từ phía sau.
Giống như… vang lên trên đỉnh đầu.
Dương Trường Húc như có linh cảm ngẩng đầu lên.
– Đập vào mắt là một đôi mắt đỏ máu.
“Vút ——!”
Một con zombie đột biến không biết từ đâu nhảy ra, nhảy lên đầu Dương Trường Húc ——
“Bịch!” Ống thép trong tay Dương Trường Húc vung lên, nhưng trong lòng hắn đột nhiên khựng lại.
… Trượt rồi.
Đó tuyệt đối là một con zombie đột biến, mạnh hơn zombie bình thường.
Hắn không kịp tạo tư thế phòng thủ tốt nhất thì đã cảm thấy cánh tay mình nhói đau, một luồng lạnh lẽo lan ra từ lồng ngực.
【——HP-90!】
【——HP-30! (Độc zombie sơ cấp)】
... Thôi xong, bị cắn rồi.
Dương Trường Húc thoáng chốc thất thần, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, dù sao cũng đã trúng chiêu, không bằng liều mạng với con zombie khốn kiếp kia ——
Hắn bỗng thấy nơi khóe mắt mình loé lên một tia sáng bạc chói mắt.
【——HP-562! (Vết thương chí mạng, sắc bén, áp chế bóng tối!)】
Hình như có vô vàn lưỡi dao sắc bén quét qua gò má hắn. Một cô gái tay cầm kiếm, miệng ngậm thanh chocolate lướt qua trước mắt hắn. Mái tóc đen dài của cô khẽ bay sau lưng, lớp lông trên người lay động như tuyết, lưỡi kiếm xuyên qua đầu con zombie biến dị, mang theo từng cơn gió lạnh.
"Rắc." Thanh chocolate trong miệng bị cắn gãy ngoài ý muốn, Nguyệt Nguyệt có chút buồn bực nhìn thanh chocolate rơi xuống đất, ánh mắt lóe lên, kiếm quang thu lại, cô đưa tay lấy một thanh khác trong túi ra.
Cùng lúc đó, cơ thể con zombie biến dị kia vô lực đổ xuống.
(Hết chương)
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |