"Là thuốc giải sao?"
"Đội trưởng!"
"Anh Dương!"
Các đồng đội vây quanh lại, nhìn thấy máu đen trên cánh tay Dương Trường Húc thì suýt nữa hồn vía lên mây.
"Anh Dương, sao rồi? Là máu zombie đúng không?" Chàng trai đầu đinh kêu lên.
Chàng trai đầu đinh này ngay từ ngày đầu tiên đã rơi vào tay băng cướp, nếu không phải Dương Trường Húc đạp văng cánh cửa địa ngục kia, kéo cậu ta ra sau lưng thì e rằng cậu ta đã mất mạng từ lâu rồi.
Trong đội ngũ này, Dương Trường Húc chính là người dẫn đường, là thủ lĩnh tinh thần của Khu bảo hộ, nếu hắn ấy đột nhiên mất...
Dương Trường Húc chịu đựng đau đớn, kéo tay áo lên, vết thương đã bị hoại tử, tróc da, máu đen dần dần rỉ ra.
"Vết thương ở chi trên, cắt bỏ cũng không kịp nữa rồi, hết cách cứu chữa rồi." Dương Trường Húc không thở dài mà ngược lại nở nụ cười.
Hắn vỗ vỗ lên vai chàng trai sắp khóc: "Không sao đâu! Sau khi tôi dọn dẹp xong chỗ vật tư này sẽ tự kết liễu, tôi có một bản đồ khu vực, trời sắp tối rồi, các cậu cầm lấy, mau trở về đi... Mọi người ở Khu bảo hộ vẫn còn đang đợi đấy."
"Đội trưởng..."
Một người phụ nữ tóc đen đi tới, nắm chặt tay Dương Trường Húc: "Không sao đâu, vẫn còn cơ hội, chúng ta sắp đến bệnh viện Trung ương rồi, ở đó chắc chắn sẽ có manh mối giải độc zombie... Hôm nay anh Tần bị thương không phải cũng đang được cách ly ở nơi trú ẩn sao, anh ấy vẫn chưa biến thành zombie..."
"A Mạn!" Dương Trường Húc đột nhiên quát lạnh.
"Rõ!" Người phụ nữ lập tức đứng thẳng, toàn thân căng cứng, giống như một hành động theo bản năng.
"Bây giờ, lập tức mang vật tư về Khu bảo hộ!" Giọng Dương Trường Húc vô cùng kiên định: "Con zombie này không đơn giản, tôi không thể trở thành quả bom hẹn giờ của các cậu. Đây là mệnh lệnh, mang theo hai học sinh này, lập tức trở về!"
"... Rõ." Người phụ nữ khàn giọng đáp, vô cùng kính cẩn chào.
Hai người còn lại cũng đứng thẳng, im lặng chào người đàn ông.
... Dù biết rõ chết sẽ trở thành khán giả. Nhưng tất cả những gì con người cảm nhận được đều không khác gì cái chết thật sự.
Chỉ cần miễn cưỡng vượt qua phó bản đầu tiên này, trong thời gian nghỉ, họ có thể tự do lựa chọn có trở thành khán giả hay không.
Hơn nữa, họ không biết chết có phải là chết thật hay không, không biết đây có phải là một trò đùa của sinh vật cấp cao hay không. Ở giai đoạn đầu của trò chơi, mọi người rất dễ không phân biệt được thật giả của cái chết.
Họ chưa từng chơi game online, chưa từng tiếp xúc với văn hoá ngoài hành tinh, không hiểu trò chơi vô hạn là gì, không hiểu xuyên nhanh là gì, chỉ biết chết sẽ rất đau đớn, có thể chết rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Rất nhiều bình luận ngưng đọng trong bầu không khí nặng nề, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn tiếng zombie ngoài cửa sổ gầm gừ.
Lúc này, Tô Minh An đi tới.
Hắn liếc nhìn vết thương của Dương Trường Húc: "Bị cào à?"
"Ừm... Thật xin lỗi, lúc trước không nên coi thường các cậu, cảm ơn các cậu đã giúp đỡ, nhưng tôi hết cách cứu chữa rồi..." Dương Trường Húc thở dài, đột nhiên thấy một cái lọ chứa chất lỏng màu tím lắc lư được đưa đến trước mặt mình.
"Uống đi." Tô Minh An nói.
Người đàn ông đầu đinh bên cạnh liếc mắt nhìn với vẻ mong chờ: "Là... Là thuốc giải sao?"
Ánh mắt Dương Trường Húc có chút kinh ngạc cũng nhìn về phía chàng trai trước mặt.
"Khó nói lắm." Tô Minh An nói.
"Khó nói lắm? Ý cậu là sao?" Người phụ nữ có chút kích động muốn tiến lên, nhưng trước mặt đột nhiên xuất hiện một luồng sáng lạnh.
Nguyệt Nguyệt bình tĩnh nhìn cô ta, thanh kiếm sắc màu tuyết trong tay phản chiếu ánh sáng như gương.
Người phụ nữ vô thức lùi lại.
"Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là thuốc giải. Nếu đoán sai..." Tô Minh An xoa cằm suy nghĩ, nhưng chưa nói xong thì đã thấy Dương Trường Húc dứt khoát ngửa cổ lên, uống cạn một hơi.
"Đội, đội trưởng!" A Mạn vội vàng nhìn Dương Trường Húc.
"Nếu đoán sai thì sẽ thế nào?" Dương Trường Húc cười lớn: "Nếu biến thành quái vật gì khác thì để cô bé kia giết tôi đi, thanh kiếm kia khá nhanh đấy."
"Đừng nói linh tinh..." A Mạn vẫn đang lo lắng nhìn hắn, bỗng nhiên thấy vết thương đang không ngừng chảy máu đen của Dương Trường Húc dần dần chuyển sang màu đỏ.
"Khụ, khụ khụ khụ!" Dương Trường Húc đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Dưới ánh mắt lo lắng và mong đợi của mọi người, Dương Trường Húc chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cánh tay vốn đang chuyển sang màu xanh đen dần dần trở lại màu đỏ bình thường.
... Tất cả những dấu hiệu của zombie hóa đã biến mất hoàn toàn.
(Hết chương)
Đăng bởi | QuiQuyetCoc |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |