Tình Huynh Đệ (1)
Vẻ mặt Thần Hiên bỗng nhiên tức giận, nhưng không để cho hắn làm gì, Thần Dạ
cũng khẽ kéo hắn lại. Sau khi quét mắt liếc nhìn trên tường thành, hắn cười
nói:
- Trường Tôn Phi, ngươi có phần tự đánh giá chính mình cũng quá cao một chút
đi?
- Ta là phế vật, ngươi cũng là quần áo lụa là, giữa chúng ta, có khác nhau
sao?
Nhìn Trường Tôn Phi, Thần Dạ cười nhạo đáp:
- Ngươi cùng ta, ở trong mắt người khác đều là một loại người ăn không ngồi
rồi. Chỗ không giống chính là, ngươi có khả năng tu luyện, ta vô phương tu
luyện. Nhưng tư chất tu luyện, ngươi cho rằng ngươi đạt mức rất tốt sao? Cho
nên, do có chung cái thứ nhất là hai cá nhân chúng ta đều phải dựa vào được
trưởng bối trong nhà mà sống. Nếu đã không có cái này, ngươi cùng ta đều không
phải bất cứ thứ gì.
- Ngươi đừng không phục!
Thần Dạ khoát taymà nói tiếp:
- Trường Tôn Phi ngươi năm nay mười chín tuổi, mà cũng mới đạt tu vi Hậu
Thiên Lục Trọng,. Với cái tuổi này của ngươi mà mới đạt tới trình tự thế này.
Chẳng qua là so với người bình thường thì hơi tốt hơn một chút. Ngươi dựa vào
cái gì để diễu võ dương oai ở trong Hoàng Thành đế đô ngọa hổ tàng long này?
- Nếu như không phải lão gia tử Trường Tôn Mạt nhà ngươi có công lao hộ giá,
thì chỉ bằng vào những chuyện Trường Tôn Phi ngươi đã làm . Nhặt ra bất cứ một
chuyện gì đều đủ để cho Trường Tôn Phi ngươi bị xé thành tám khối, nhưng tại
sao ngươi còn chưa chết? Vẫn còn sống hoàn hảo ? Tại sao còn có nhiều người
như vậy, thấy ngươi đều phải cúi đầu khom lưng ra vẻ đáng thương?
- Ngươi cho là đây là uy phong của Trường Tôn Phi ngươi tự mình tạo ra sao?
Cứt, nếu như Trường Tôn gia ngươi ngày mai biến mất trong Hoàng Thành đế đô,
thì chỉ sau một giây, ngươi Trường Tôn Phi sẽ chết không có chỗ chôn!
- Thần Dạ, ngươi càn rỡ!
- Lời này, Trường Tôn Phi ngươi vẫn còn không có tư cách nói!
Thần Dạ tiến lên mãnh liệt, mặc dù không có khí thế cường đại bắt đầu khởi
động, nhưng thần sắc lẫm liệt đã tự có một uy phong không thể xâm phạm. Ở
trước cái đó, Trường Tôn Phi đã bị trọng thương không khỏi lảo đảo bước chân
một hồi, rồi không ngờ đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất.
- Ha ha!
Thấy hắn không chịu nổi như vậy , Thần Dạ lần thứ hai quét mắt lên trên tường
thành rồi chợt cất tiếng cười to:
- Người của Trường Tôn gia chỉ đến như vậy. Đại ca, chúng ta trở về đi thôi!
- Đại ca, ca về từ khi nào?
Trên con đường Trường Nhai, hai huynh đệ sóng vai cùng đi trong đám người!
- Vừa mới trở về!
Thần Hiên nhìn Thần Dạ mà nói:
- Vừa mới về đến nhà, liền nghe ngươi đã mất tích suốt thời gian ba ngày. Ta
đã biết rõ ngươi đi Bắc Vọng Sơn nên chuẩn bị đi tìm ngươi.
Thì ra đã trôi qua thời gian ba ngày a!
Đang nói ngừng lại một lát, rồi Thần Hiên tiếp tục nói:
- Tiểu Dạ tử, đại ca biết nỗi khổ trong lòng ngươi, nhưng chuyện cũng đã phát
sinh, ta và ngươi đều đã vô phương thay đổi, hà tất chấp nhất với quá khứ?
- Những năm gần đây, đại ca mặc dù không ở bên cạnh ngươi, nhưng lại cũng
biết, ngươi đã trải qua như thế nào. Tiểu Dạ tử, vì bản thân ngươi, vì người
trong nhà, vì thúc phụ và thẩm thẩm, ngươi không thể cứ tiếp tục như vậy. Phải
biết rằng, người trong nhà mới là chỗ dựa lớn nhất của ngươi. Nếu không, vì
sao ta phải đi tòng quân?
Nghe vậy, vẻ mặt Thần Dạ đột nhiên chấn động. Đại ca đi tòng quân, lại không
phải chủ ý của gia gia và các bá phụ, mà là hắn muốn làm một ít chuyện vì mình
!
Ngay lập tức , một dòng nước ấm áp trong nháy mắt chảy khắp toàn thân hắn.
Thần gia, bắt đầu từ Thần Trung. Lão có ba con trai, con trưởng Thần Thuận có
được mọi thứ chân truyền của Thần Trung. Bất kể là binh pháp thao lược, hay
phong cách hành sự. Chỉ so với Thần Trung thì vẫn còn hơi có vẻ kém một phân
không đủ, nên nghiễm nhiên đã là kế tiếp Thần Trung!
Thần Thuận hàng năm lãnh binh ở bên ngoài, tiếp nhận cái uy của Thần Trung làm
kinh động sợ hãi mấy quốc gia chung quanh, không dám xâm chiếm Đại Hoa hoàng
triều một chút ít nào!
Con thứ Thần Lệ, mặc dù chưa từng lãnh binh tác chiến, nhưng cũng là thiên văn
địa lý không gì không biết, nắm bắt lòng người thì càng giống như nhìn thấy
mọi thứ trong lòng người. Thủ đoạn như vậy, càng làm cho kẻ địch nghe tin đã
sợ mất mật.
Thậm chí còn có người lan truyền. Nếu như không phải Thần Lệ sợ đoạt danh
tiếng của đại ca Thần Thuận, thì tiếp theo Thần Trung , đệ nhất tướng soái Đại
Hoa đương thời phi Thần Lệ không xong!
Con trai nhỏ nhất của Thần Trung là phụ thân Thần Sư của Thần Dạ . . . .
Thần gia đời thứ ba, tính từ Thần Hiên của con trưởng Thần Thuận cho đến Thần
Dạ, tổng cộng nam nữ là đếm bằng cả hai tay rồi. Nên được cho đã là cảnh tượng
cành lá xum xuê.
Mà không chỉ có đời thứ hai Thần gia thì mọi người ưu tú. Thần gia đời thứ ba,
ngoại trừ Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, các anh chị còn lại đều có danh tiếng cực
kỳ tốt ở trong thành đế đô lớn như thế .
Hoặc văn hoặc võ, trong giới trẻ tuổi nhà quyền thế tại hoàng triều đế đô đều
là cầm cờ đi trước. Điều đó khiến cho mọi người kêu lên, Thần gia có hậu, Thần
gia vẫn còn có thể tiếp tục vinh hoa phú quý mấy chục năm, thậm chí trên trăm
năm!
Nhưng đúng là vì Thần gia có hậu, mới khiến cho đương kim hoàng đế càng kiêng
kỵ hơn!
Uy danh của cá nhân Thần Trung , nhìn khắp cả Đại Hoa hoàng triều, thậm chí
mấy quốc gia chung quanh đều không người có thể sánh bằng . . . . Đại Hoa
Hoàng tộc kiêng kỵ, là ứng vào lí này. Tuy nhiên, cũng vẻn vẹn là kiêng kỵ
thôi, nếu như Thần gia không có hậu, Thần Trung không có khả năng trường sanh
bất tử!
Nhưng Thần gia suốt hai ba đời, mọi người đều là hạng người ưu tú, bất kể là
một ai trong Thần gia cầm lái chiếc thuyền lớn này, thì đều là có thể làm cho
con thuyền này chạy được vững vàng trong biển khơi cuộn sóng ngập trời.
Thần gia đạt tới tình trạng như thế, đủ để cho đương kim Hoàng tộc khủng hoảng
bất an. Nhưng càng khiến cho bọn hắn hơi bị chấn sợ chính là, ba huynh đệ Thần
gia đời thứ hai tất nhiên không cần nhiều lời mà đi theo Thần Trung. Quanh năm
chinh chiến, tình nghĩa huynh đệ, người ngoài quấy nhiễu không được.
Những huynh đệ tỷ muội ba đời Thần gia này, lại cũng rất ít xuất hiện tình
huống giữa các huynh đệ tỷ muội vì thu được càng nhiều tài nguyên mà tranh
quyền đoạt lợi với nhau.
Tình huống như thế tuy có, nhưng người ngoài tuyệt đối không nhìn thấy, cho
nên liền vô phương biết.
Thần Trung nhìn xa trông rộng. Lão biết thế gia đệ tử đều sẽ xuất hiện cùng
tình huống như thế. Bởi vậy, sau khi yên ổn tại hoàng triều thì lão liền lập
ra một nghiêm lệnh.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 98 |