Tình Huynh Đệ (2)
Con cháu hậu bối Thần gia có khả năng cạnh tranh lẫn nhau. Chỉ cần ngươi cảm
giác được thực lực của chính mình cũng đủ, vậy rất có thể tranh đoạt địa vị
cho rằng nên thuộc về ngươi. Nhưng có một điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể
gà nhà bôi mặt đá nhau. Nếu không, cho dù là ai, lập tức loại bỏ ra khỏi Thần
gia!
Thần Trung không đảm bảo được Thần gia có khả năng thiên thu muôn đời. Nhưng
vào lúc lão còn sống , lại có khả năng tránh để xảy ra việc huynh đệ tương
tàn!
Một Thần gia đoàn kết, ngoài ra mỗi người trong gia tộc đều là cực kỳ ưu tú.
Điều này khiến cho đương kim Hoàng tộc, đặc biệt là đương kim hoàng đế, có thể
nào không lo lắng, có thể nào không suy tư!
Nếu không phải như thế, hoàng đế căn bản không cần quá mức kiêng kỵ cùng Thần
gia. Càng không hề cần phải, còn không có đợi được đến lúc Thần Trung mất mà
đã mưu đồ bí mật đối phó Thần gia .
Đại ca Thần Hiên, thân là người đứng đầu đời thứ ba, đối với tất cả các huynh
đệ tỷ muội, cực kỳ chiếu cố yêu thích, mà. . . . Nhất là đối với Thần Dạ!
Nhưng hắn rõ ràng còn nhớ, đúng là đại ca khắp nơi đều xông lên trước để bảo
vệ các huynh đệ tỷ muội, và trong trí nhớ về lần bi kịch kia của Thần gia, kết
cục của đại ca cũng là bi thảm nhất!
Cũng may, hiện nay đã có một lần làm lại, tuyệt không thể để cho đại ca ôm hận
ra đi!
Thần Dạ càng biết rõ hơn, bởi vì chính mình cũng đã thay đổi, nên quỹ tích
ngày xưa cũng đã xảy ra thay đổi. Tối thiểu, kiếp trước hắn không có nhận được
tiểu đao, cho nên vào lúc này cũng không có nhập môn Giao Long Thể. Cho nên,
vào lúc này cũng không đi đến Bắc Vọng Sơn, cũng sẽ không có chuyện khi trở về
thì gặp Trường Tôn Phi, đại ca lại càng sẽ không xuất hiện ở chỗ này, tiến tới
nói chuyện một hồi cùng chính mình như vậy .
Cái này, chỉ là sự bắt đầu, sau này chính mình sẽ còn thay đổi càng ngày càng
nhiều!
- Tiểu Dạ tử, thật xin lỗi, vốn không nên nhắc tới chuyện thương tâm của
ngươi. Nhưng đại ca thật sự không muốn nhìn thấy ngươi tinh thần sa sút, tự
mình chán nản. Lại càng không muốn ngươi mang theo tiếc nuối một đời mà cuối
cùng rời khỏi thế giới này!
- Đại ca, đệ đã hiểu. Ca yên tâm, sau này đệ sẽ không như vậy .
Thần Dạ nặng nề nói, kiếp trước hắn không hiểu, hiện tại đều đã hiểu. Trước
kia hắn không quý báu coi trọng, từ nay về sau sẽ quý báu gấp bội!
Thần Hiên gật đầu, vui mừng cười nói:
- Ta đã biết rõ, người Thần gia chúng ta cũng sẽ không chịu làm người nhu
nhược. Cứ nhìn biểu hiện vừa rồi của ngươi là ta đã biết được, ngươi thay đổi,
không còn là ngươi trong vài năm vừa rồi nữa.
- Được rồi, không nói những chuyện không vui này. Ngươi chỉ để ý nhớ kỹ, cho
dù tương lai có chuyện gì xảy ra, thì đại ca ta đều sẽ kiên định đứng ở bên
cạnh ngươi, để che gió che mưa!
Thần Hiên nặng nề vỗ vỗ vào vai Thần Dạ, vừa nói như vậy.
- Cám ơn đại ca!
- Giữa huynh đệ với nhau, nói cám ơn cái gì . Mau đi nhanh,người ở trong nhà
cũng có chút sốt ruột .
....
Ở phía bắc Đế đô Hoàng Thành, tại vùng đất phồn hoa có một tòa trang viên rộng
lớn cao vút. Ở trên đại môn trang viên có gắn một tấm biển lớn, ở trên biển có
viết ba chữ to, mạ vàng lấp lánh, rạng rỡ sáng ngời - Tể Tướng phủ!
Trong phủ đệ, tại vị trí cao nhất trong phòng khách to lớn mà tinh xảo có một
ông lão mặc Hoa phục đang ngồi thẳng!
Ông lão này, hình thể có hơi mập ra, mặt mày hồng hào. Nhưng có lẽ hàng năm
thân ngồi trên địa vị cao, thần sắc khỏe mạnh dồi dào cho nên không có cảm
giác tuổi già sức yếu chút nào . Ngoài ra lúc nào cũng cười dài làm cho người
mới gặp gỡ rất dễ dàng sinh ra thiện cảm trong lòng. Chỉ có điều là, trong ánh
mắt của ông lão thỉnh thoảng xẹt qua một tia âm u lạnh lẽo làm cho người ta
cũng hiểu lão cũng không phải dễ gần như ở bề ngoài vậy.
Đúng là đương triều Tể Tướng, Trường Tôn Mạt!
- Thần Dạ kia, thật sự là nói như vậy?
- Vâng, Tướng Gia!
Một người nam nhân trung niên dũng mãnh ở đối diện Trường Tôn Mạt vội vàng
cung kính đáp.
- Trẻ con, lại cũng dám nói bừa đối với Trường Tôn gia ta, quả thực càn rỡ!
Thần Dạ hôm nay nói mấy câu cuối cùng đối với Trường Tôn Phi, hẳn là làm cho
Trường Tôn Mạt rất tức giận. Nhưng từ trên vẻ mặt của Trường Tôn Mạt, lại
không nhìn ra nửa phần dáng vẻ tức giận.
Trường Tôn Mạt thở ra một hơi thật dài, nụ cười chế nhạo trong mắt có vẻ càng
đậm đặc hơn:
- Trong vài năm nay, chúng ta tựa hồ xem nhẹ tên nhãi ranh này.
- Đúng vậy, Tướng Gia!"
- Ừ, nói như thế nào?
Lúc này, ánh mắt của Trường Tôn Mạt đã có biến hóa rất nhỏ.
Nam nhân trung niên vội nói:
- Tướng Gia, vào lúc Thần Dạ nói ra mấy câu càn rỡ kia, ánh mắt của hắn đều
nửa cố tình nửa vô ý đảo qua chỗ thuộc hạ núp. Phảng phất hắn đã phát hiện ra
thuộc hạ. . . .
- Điều đó không có khả năng!
Trường Tôn Mạt giang hai tay đang bắt vào nhau mà nói:
- Mấy năm trước, căn cơ tu luyện của Thần Dạ , chứng thật là đã bị phá. Điểm
này, cho dù Thần Trung lão nhi kia muốn giấu diếm, muốn giở trò thì cũng không
làm được. Mà mấy năm qua, mặc dù chúng ta không hề đưa tiểu tử kia vào phạm vi
giám thị. Nhưng mà nếu quả hắn đã xảy ra biến hóa thì vẫn sẽ không thể không
bị chúng ta biết. Chỉ có thể nói, tiểu tử này có tính tình thay đổi, còn mặt
khác vẫn không đủ để phải lo lắng.
- Trường Tôn Phi, thật sự không nên thân, không ngờ bị Thần Dạ dọa cho khiếp
sợ. . . .
- Gia gia, lời của người không phải không có lý. Nhưng mà, người đã xem nhẹ
một việc. Có lẽ, không phải là người xem nhẹ , mà là người cũng không móc nối
các chuyện đã xảy ra với nhau.
Đột nhiên, một đạo âm thanh dịu ngọt như rượu, hơi nhẹ nhàng vọng vào từ bên
ngoài phòng khách.
- Ha hả, ngươi thử nói xem.
Trong đôi mắt Trường Tôn Mạt vẫn là nụ cười vui vẻ như trước. Nhưng chỉ có
người quen thuộc lão mới có thể nhìn ra, sự vui vẻ hiện tại mới là lão phát ra
từ nội tâm.
Âm thanh ngọt ngào liền tiếp tục nói:
- Gia gia, buổi tối ba ngày trước, Thần gia đột nhiên hành động quy mô. Chẳng
những là thám tử của Trường Tôn gia chúng ta, mà các thám tử của mấy nhà khác,
tất cả đều bị Thần gia giết chết. Ngay cả là người của hoàng thất đều bị đưa
đi ra ngoài, yêu cầu bất động nhưng rồi vẫn chết. . . .
- Với sự khôn khéo của lão Vương Gia, thì lão đã sớm biết rõ có người đang
giám thị Thần gia. Nhưng tại sao không động thủ sớm hơn , không động thủ muộn
hơn, ngược lại là vào đúng lúc này? Nguyên nhân, có lẽ người ngoài sẽ không
biết, nhưng gia gia thử nghĩ Thần Dạ, đột nhiên trong lúc đó lại hình như có
sự thay đổi nào đó mà không cảm thấy kỳ quái sao? Chẳng lẽ ở trong đó liền
thật sự không có gì đáng giá hoài nghi?
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 99 |