Tôi cũng có một đề nghị (2)
Vị giám đốc hơi sửng sốt, ngay sau đó bắt đầu cười phá lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, hoàn toàn không kìm nén được.
Lance mơ hồ hiểu được vấn đề nằm ở đâu.
"Công ty này là của anh?"
Giám đốc vừa gật đầu vừa ôm bụng: "Buồn cười quá, cậu dám hối lộ tôi ngay trước mặt tôi! Ha ha ha, cậu thật sự rất thú vị, tuyệt đối không ngốc nghếch như thằng nhóc bên cạnh cậu, tôi còn chưa hỏi, cậu tên là gì?"
"Lance..." Hắn đánh vần.
"Một cái tên kỳ quặc, nhưng cậu rất thú vị đấy, Lance. Nể tình cậu để cho tôi được cười thoải mái như thế, 280 đồng, sáu tháng. Đây là nhượng bộ cuối cùng, nếu như là những người khác, ngay tại thời khắc bọn họ thử trả giá, tôi sẽ để cho bọn họ cút ra ngoài!"
Lúc nói lời này, giám đốc trông khá kiêu ngạo, ở thời đại thiếu hụt tài chính, chỉ cần trong tay có tiền mặt thì không cần sợ không tìm thấy người vay tiền.
Có thể có người không muốn chấp nhận lãi suất đáng sợ như vậy, nhưng có người sẵn sàng đánh cược một lần.
200 đồng, cộng thêm 80 đồng tiền lãi, lãi suất này ở thời đại này, ở thành phố này, tuyệt đối không tính là đắt!
Lance không do dự nhiều, dụi tàn thuốc vào gạt tàn, sau đó vừa phun ra ngụm thuốc cuối cùng vừa đứng lên, vươn tay: "Rất vui vì chúng ta có thể hợp tác, thưa ngài."
Sau khi thất thần trong giây lát, vị giám đốc đứng dậy đưa tay ra bắt tay với Lance: "Cậu rất thú vị, Lance, bây giờ tôi là chủ nợ của cậu rồi đấy."
Sau đó hắn ta quay ra ngoài cửa hô: "Fordyce, vào đây!"
Không bao lâu, một người đàn ông lực lưỡng đẩy cửa ra, đứng ở bên trong: "Ông chủ, anh tìm tôi?"
Giám đốc buông tay Lance ra, chỉ hắn: "Đi theo hắn xử lý một tên ranh, sau đó đi dạo một vòng chỗ hắn làm việc, tiếp đó mang chút đồ ăn về..."
Hắn ta nhìn Lance: "Cậu không giống những người cùng tuổi mà tôi từng gặp, nói thật, cậu có một thứ gì đó rất đặc biệt, tôi rất thưởng thức cậu, tôi cảm thấy sau này cậu sẽ không phải là một người bình thường. Hy vọng sau này ở Kim Cảng vẫn có thể nghe thấy có người nhắc đến tên của cậu, Lance. Còn nữa, đừng quên cậu nợ tiền tôi, một khi quên, tôi sẽ cho người đi nhắc nhở cậu, cậu tuyệt đối sẽ không thích kiểu nhắc nhở này đâu, hiểu chưa?"
Mặc dù hắn ta cảm thấy Lance rất thú vị, nhưng làm ăn vẫn là làm ăn.
Các cô gái hành nghề với chi phí thấp ở ven đường sẽ không vì khách hàng quen của họ mà chủ động giảm giá.
Nếu như các cô ấy thật sự thích bạn, có thể sẽ qua đêm cùng bạn sau khi làm việc, nhưng nếu như trong lúc làm việc bạn muốn làm gì đó, nhất định phải trả tiền.
Sau khi uy hiếp Lance, giám đốc để họ rời đi.
Với hắn ta, 280 đồng chia ra mỗi tháng, cũng chỉ là 47 đồng.
Nhưng chính nhờ rất nhiều khoản 47 đồng như vậy, đã chống đỡ cuộc sống hiện tại của hắn ta.
Hơn nữa lần này không có chút rủi ro, bởi vì hắn ta không hề bỏ ra một đồng nào, lại còn quen biết được một người thú vị.
Cảm giác lạc lõng, không hòa nhập với thế giới của Lance khiến giám đốc trở nên bao dung hơn một chút, cũng bằng lòng chờ đợi xem mọi chuyện sẽ phát triển thế nào.
Khi Lance và Irwin từ công ty tài chính đi ra, mấy bạn đồng hành lập tức vây quanh, nhao nhao hỏi kết quả cuối cùng.
Lance vừa nói với họ rằng mọi chuyện đã được giải quyết, vừa dặn dò trước: "Mỗi người 3 đồng mỗi tháng, tổng cộng là 252 đồng, 28 đồng còn lại để Ethan tự lo, đây là do cậu ta gây ra, cậu ta nên trả nhiều hơn một chút."
Mọi người đều không có ý kiến gì với việc này, cũng rất nghe lời Lance.
Fordyce nhíu mày: "Chúng ta còn đang vội."
Lance lập tức đồng ý, hắn để những người khác đợi tin, sau đó cùng Irwin lên xe của công ty, dưới sự chỉ dẫn của cậu ấy đi về phía bến cảng.
Tên đã báo cảnh sát muốn bắt Ethan sống trong khu chung cư dành cho công nhân gần cảng.
Đây là lần đầu tiên Lance được ngồi xe hơi ở thế giới này, bên trong nó xa hoa hơn nhiều so với vẻ ngoài, đặc biệt là nội thất gỗ óc chó và da bò, toát lên vẻ sang trọng và kín đáo.
"Chiếc xe này giá bao nhiêu?"
Fordyce vừa lái xe, vừa nói: "20000 đồng."
Lance huýt sáo một tiếng, không nói gì nữa.
20000 đồng, hắn dám nghĩ, song muốn kiếm được thì không dễ.
Xe hơi xóc, không có hệ thống treo tốt nên ngồi rất cứng, nhưng dù sao nó cũng là một chiếc xe, là đàn ông, chắc chắn sẽ không ai ghét nó.
Xe dừng lại trước khu chung cư công nhân ở cảng, Fordyce đi theo Lance và Irwin, chủ yếu là Irwin, lên tầng bốn, gõ cửa một căn hộ.
"Là mày à?"
Cái người thở ra toàn mùi rượu trước mặt chính là tên chó đẻ kia, hắn ta vừa thấy Irwin là cau mày: "Bọn mày gom đủ tiền rồi?"
Lance kéo Irwin ra sau lưng, Fordyce đứng trước mặt, sau đó nói bằng giọng không hề hung dữ: "Đến đồn cảnh sát, rút đơn kiện của mày, chuyện này coi như xong."
Tên kia hoàn toàn không nghe lọt tai, có thể là do uống say, đầu óc không được tỉnh táo.
Hắn ta đẩy Fordyce: "Bọn mày kiếm đâu ra mấy thằng diễn viên này vậy? Bọn mày, lũ nhập cư chui, đừng tưởng rằng to con là có thể dọa được tao. Tao nói cho chúng mày biết, muốn tao rút đơn kiện rất đơn giản, chỉ cần 200 vào tay tao, nếu không..."
Hắn ta nói được một nửa thì im bặt, bởi vì Fordyce đã vén áo khoác lên, để lộ ra bao súng cùng khẩu súng bên trong: "Mày muốn thử xem nó có thể bắn được không à?"
Tên say rượu kia lập tức tỉnh táo, còn lùi lại một bước, giơ hai tay lên, lùi vào trong cửa: "Xin lỗi, tôi không hiểu chuyện..."
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |