Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tay súng và viên đạn (1)

Phiên bản Dịch · 1128 chữ

Thật ra vũ khí rất phổ biến ở thành phố Kim Cảng.

Khi bạo lực trở thành quy tắc dưới ánh mặt trời, vũ khí tất nhiên sẽ trở thành tài nguyên quan trọng để đảm bảo quyền lợi của mình, cũng như xâm phạm lợi ích của người khác.

"Trong tay có một khẩu súng" và "Sau đó tôi sẽ báo cảnh sát", người Kim Cảng thông minh biết nên chọn như thế nào.

Mặc dù vũ khí tràn lan, nhưng không phải ai cũng sẽ nắm giữ và lấy ra một cách trực tiếp như thế.

Những người dám làm như vậy chỉ có ba loại.

Một là nhân viên chấp pháp của Liên Bang, họ có giấy phép sử dụng súng hợp pháp, cho dù nổ súng bắn bạn cũng chỉ cần viết một bản báo cáo, “... Tôi đã xuất trình giấy tờ tùy thân, anh ta lao vào cướp vũ khí của tôi, căn cứ theo điều khoản thứ... và điều khoản thứ... của quy định, tôi nổ súng.”, sau đó chào đón họ là một kỳ nghỉ và sự tiếp đón nồng nhiệt của đồng nghiệp khi trở lại làm việc.

Hai là thành viên băng đảng, họ không chỉ không che giấu vũ khí của mình, ngược lại còn muốn cho càng nhiều người nhìn thấy.

Nỗi sợ hãi do sức sát thương của vũ khí mang lại khiến họ cảm thấy phấn khích.

Ba, là người của nhà tư bản.

Họ càng đáng sợ hơn, bởi vì hai loại người trước ít nhiều gì cũng sẽ tuân thủ một số quy tắc, song người của nhà tư bản chỉ nhận tiền.

Trước mặt tiền tài, pháp luật, đạo đức, không có gì có thể ngăn cản họ bóp cò.

Phía tây thành phố Kim Cảng có một nơi gọi là "hồ Thiên Sứ", là một địa điểm du lịch. Ở thành phố Kim Cảng có một câu tục ngữ mà chỉ người dân địa phương mới biết: "Khi nhà tư bản tức giận, mực nước của hồ Thiên Sứ sẽ dâng lên!"

Có thể người ngoài không hiểu câu này, nhưng người dân địa phương đều biết, mực nước hồ dâng lên là bởi vì có quá nhiều thùng xăng bị ném xuống!

Cho dù là loại người nào, tên bợm rượu chó đẻ kia cũng không dám đắc tội.

Loại nhân vật nhỏ bé sống ở tầng đáy xã hội, trên thực tế lại biết cách đối phó với loại nguy cơ này, biết lựa chọn hơn những gì người lớn tưởng tượng.

Khi đối mặt với nguy cơ có thể xảy ra, hắn ta lập tức thỏa hiệp, không hề do dự, nhanh đến mức khiến người ta cảm thấy... Rất thành thạo!

"Tôi lập tức đi làm, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa!"

Fordyce thu tay lại, áo khoác tự nhiên buông xuống, che khuất vũ khí, khiến tên bợm rượu thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn ta đã cảm thấy đầu nóng bừng, toàn thân toát mồ hôi, giống như vừa suýt chết!

Ánh mắt hắn ta nhìn Irwin và Lance cũng trở nên vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

"Tôi có vài lời muốn nói chuyện với... Anh này."

Fordyce nhìn Lance vài giây, sau đó xoay người đi chỗ khác: "Tôi ở ngay đây, có vấn đề gì cậu cứ gọi tôi."

Trong công ty, Fordyce là tay sai đắc lực của ông chủ, gã có thể được cử đến đây làm việc, chắc chắn là bởi vì ông chủ cảm thấy hứng thú với chàng trai trẻ này.

Gã biết mình nên làm gì.

Lance nhìn tên bợm rượu, ra hiệu cho hắn ta tránh đường: "Trừ phi anh muốn đứng ở cửa nói chuyện với tôi, nếu không hàng xóm của anh chắc chắn sẽ tò mò về những gì chúng ta đã nói đấy. Nếu như anh muốn sáng mai trở thành trò cười của khu chung cư này, vậy chúng ta có thể đứng ở đây nói rõ mọi chuyện."

Tên bợm rượu lập tức tỉnh ngộ, mặc dù có hơi sợ hãi, chán ghét và căm hận, nhưng hắn ta vẫn tránh đường, mời Lance vào nhà.

Người Liên Bang cũng rất sĩ diện, cho dù là một tên bợm rượu chó đẻ.

Căn hộ điển hình của tầng lớp thấp, diện tích chưa đến bốn mươi mét vuông, nhà bếp, phòng ăn và nhà vệ sinh gần như chen chúc nhau, bên trong là một phòng ngủ và một phòng kho nhỏ.

Rất thú vị.

Tầng lớp thấp ở Liên Bang có thể không có nhà bếp riêng, nhưng họ không thể không có phòng kho.

Phần lớn những người thuộc tầng lớp thấp, tuy rằng rất nghèo, nhưng họ luôn có rất nhiều đồ lặt vặt không rõ ràng, không dùng đến nhưng lại không muốn vứt bỏ, bình thường những thứ này được gọi là gánh nặng.

Cũng giống như chính họ, những người có giá trị trên con đường đời của họ.

Nếu như không có phòng kho, nhà cửa sẽ trở nên lộn xộn.

Không có dấu vết của phụ nữ, cũng không có dấu vết của trẻ con, nhưng trên bàn ăn có bày một khung ảnh, bên trong là ảnh chụp chung của người đàn ông này và một đứa trẻ, có vẻ như cuộc sống của tên bợm rượu này không tốt lắm.

Những vết bẩn đáng ngờ trên ghế sô pha, cùng với mùi lạ phát ra khiến Lance không có ý định ngồi xuống nói chuyện, hắn cứ đứng như vậy, cách cửa không xa.

"Nghe này, Ethan là bạn của tôi, tôi sẽ bảo cậu ta xin lỗi vì hành vi lỗ mãng của mình, nhưng tương tự, anh cũng có lỗi, anh không nên cố gắng ăn chặn tiền công của cậu ta."

Tên bợm rượu chó đẻ mơ hồ, chỉ theo bản năng gật đầu, miệng phát ra âm thanh "ừ ừ".

"Vì vậy, sau khi vụ án được hủy bỏ, tôi sẽ bảo cậu ta xin lỗi anh, nhưng anh cũng phải trả lại số tiền công đã ăn chặn của cậu ta. Tôi có thể yêu cầu cậu ta không truy cứu hành vi lần này của anh, nhưng anh cũng phải đảm bảo, đây là lần cuối cùng.

Sau này, mối quan hệ giữa hai người vẫn được duy trì, mỗi tháng cậu ta vẫn sẽ tiếp tục sử dụng thẻ lao động của anh và trả cho anh một khoản thù lao xứng đáng, còn anh không được gây khó dễ cho cậu ta và lợi dụng chuyện thù lao nữa."

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.