Tay súng và viên đạn (2)
Lance nói xong, đi đến bên bàn ăn, cầm khung ảnh lên: "Một cậu bé rất đáng yêu, là con trai của anh à?"
Tên bợm rượu vốn đang mơ màng bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn ta tỏ vẻ rất căng thẳng: "Chuyện này không liên quan đến nó."
Lance đặt khung ảnh xuống, mỉm cười nói: "Có liên quan đến nó hay không, còn phải xem anh lựa chọn như thế nào, thưa anh. Chúng tôi chỉ là những kẻ nhập cư chui đáng ghét, những tên trộm đến từ thế giới khác, nơi này đối với chúng tôi không có gì đáng lưu luyến. Nhưng nơi này có gia đình của anh, có con trai của anh, đúng không?"
Tên bợm rượu gật đầu lia lịa: "Tôi biết, tôi sẽ trả hết tiền cho cậu ta, nhưng mấy người đừng làm loạn."
Tay Lance vịn vào mép bàn ăn, cảm giác nhờn dính khiến hắn chợt thấy rất khó chịu, nhưng lúc này không tiện thể hiện ra ngoài.
"Tôi luôn tin tưởng một điều, đó là vạn vật vận hành đều có quỹ đạo, có quy tắc của nó. Khi quy tắc tồn tại, chúng ta hãy làm theo quy tắc, như vậy là đủ rồi. Giá thị trường, 15 đồng là số tiền anh đáng được nhận, sẽ không có ai lấy đi số tiền thuộc về anh, đây chính là quy tắc. Chỉ cần anh tuân thủ quy tắc, chúng tôi cũng sẽ tuân thủ quy tắc."
Irwin đứng bên cửa, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái nhìn Lance, cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ trong một ngày lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy!
Ethan chạy trốn, bọn họ gặp rắc rối, sau đó Lance dẫn cậu ấy đi vay tiền, tuy không vay được nhưng vấn đề đã được giải quyết.
Còn được đi xe hơi và được nhìn thấy Lance đẹp trai như thế này!
Quá xứng đáng!
Quá ngầu!
Một loạt những điều bất ngờ liên tiếp khiến tên bợm rượu hoàn toàn tỉnh táo: "Tôi biết phải làm thế nào rồi."
Hắn ta do dự một lúc: "Tôi có thể biết tên anh được không?"
Trên mặt Lance lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn: "Lance!"
Vài phút sau, tên bợm rượu đã thay một bộ quần áo khác, tuy rằng trên đó vẫn còn mùi rất nặng nhưng đã tốt hơn nhiều so với trước.
Hắn ta ngồi trên xe không nói một lời, sau khi đến đồn cảnh sát, lập tức trình bày rõ ràng sự việc, dưới sự thúc giục có phần sốt ruột của cảnh sát, hắn ta đã ký tên vào một văn bản.
Lance ngồi trên xe nhìn qua cửa kính chứng kiến mọi chuyện xảy ra, cảm giác này thật kỳ diệu.
Fordyce không nhịn được hỏi: "Cậu không sợ?"
Lance quay đầu lại nhìn gã qua gương chiếu hậu: "Anh đang nói đến chuyện gì?"
Fordyce bĩu môi: "Đây là đồn cảnh sát, theo như tôi được biết, cậu là người không có hộ khẩu, thằng nhóc bên cạnh cậu cũng vậy."
Lance không nhịn được đưa tay vuốt ve cánh cửa xe, cảm giác mịn màng của gỗ óc chó khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, khó trách có người thích xe cổ.
"Không hề."
"Tôi có thể biết tại sao không?"
"Bởi vì giữa tôi và họ còn khoảng cách 20000 đồng, họ không thể nào vượt qua được khoảng cách này."
Fordyce suy nghĩ một hồi lâu, mới có chút cảm khái: "Một câu nói đầy trí tuệ, cậu thật sự chỉ mới mười tám tuổi à?"
Lance không trả lời câu hỏi này, chỉ mỉm cười.
Ethan đang trốn trong một cống thoát nước bên dưới cây cầu cách đó không xa, nơi này đã bị bỏ hoang, có rất nhiều người vô gia cư sống ở đây.
Ưu điểm của nơi này là mùa đông sẽ rất ấm áp, bởi vì gió bên ngoài không thể lùa vào, còn mùa hè thì sẽ rất mát mẻ, bởi vì bóng râm và hơi lạnh từ một số đường ống sẽ từ từ tỏa ra ngoài.
Trước mặt Lance và Irwin, Ethan cúi đầu xin lỗi tên bợm rượu: "Tôi không nên nóng nảy đánh anh như vậy, tôi xin lỗi anh, xin lỗi, thưa anh."
Khi cậu ta nói những lời này, tên bợm rượu còn có thể cảm nhận được xương gò má của mình lại đau lên.
Ethan chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng trông cậu ta ít nhất cũng phải hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thậm chí còn già hơn.
Cậu ta rất khỏe mạnh, cha cậu ta là một thợ thuộc da, ở Đế Quốc và cả Liên Bang, nghề thuộc da là một nghề nghiệp đáng kính.
Bởi vì nó đại diện cho một nghề thủ công, và cả địa vị xã hội.
Rất khó để tưởng tượng rằng một người thợ thuộc da có thể có địa vị xã hội gì, nhưng nhìn từ sự phát triển của các tầng lớp xã hội trong quá khứ, thì điều này thực sự tồn tại.
Bởi vì ban đầu những người có thể sử dụng đồ da thường là quý tộc, vì vậy những người thợ thuộc da ban đầu là nhóm người phục vụ cho quý tộc, địa vị xã hội của họ cao hơn người bình thường.
Cũng chính vì những người thợ thuộc da có thu nhập ổn định và địa vị xã hội tốt hơn, nên cha của Ethan đã nuôi dạy cậu ta cao lớn và khỏe mạnh.
Hình ảnh Ethan, một kẻ khiến tên bợm rượu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cúi đầu xin lỗi, cũng xua tan đi một phần u ám trong lòng hắn ta.
Hắn ta liếc nhìn Lance và cả Fordyce bên cạnh hắn, cuối cùng cũng nhận ra hiện thực: "Tôi cũng có chỗ làm không đúng, không phải tất cả đều là lỗi của cậu, chúng ta hòa giải rồi..."
Ethan nhận được 20 đồng của mình, không thiếu một xu nào, vốn dĩ tên bợm rượu định đưa thêm mấy đồng, nhưng Lance đã từ chối.
Quy tắc là quy tắc, cố gắng đừng làm kẻ phá vỡ quy tắc, đây là kinh nghiệm sinh tồn khi không có sức mạnh.
Nhìn theo bóng lưng tên bợm rượu rời đi, Lance bảo Fordyce đợi thêm một lúc nữa, hắn có vài lời muốn nói với Ethan.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 14 |