Cơn gió mùa hè
Nền kinh tế đang phát triển nhanh chóng, lực lượng lao động luôn thiếu hụt trầm trọng, Tổng thống đang thúc đẩy "Dự luật hợp pháp hóa người nhập cư trái phép".
Nói đơn giản, đó là cấp cho những người nhập cư trái phép một tư cách công dân hợp pháp, thậm chí là loại có quyền bầu cử.
Động thái này đã nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người nhập cư trái phép không có giấy tờ tùy thân, đồng thời cũng khiến việc sử dụng lao động chui trở nên phổ biến hơn. Dường như ai cũng nhận thức được điều gì đó, nhưng không một ai nói ra.
Cũng chính vì không có giấy tờ pháp lý nên hắn chỉ có thể làm việc ở đây, với mức lương thấp hơn một nửa so với những người khác.
Tình trạng này rất phổ biến ở thành phố Kim Cảng, mọi người đều thích sử dụng lao động chui. Nếu bạn ngoan ngoãn nghe lời, những nhà tư bản mới nổi này sẽ tăng thêm 2 đồng lương vào tháng sau.
Còn nếu bạn không nghe lời, họ sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát, nói rằng bạn đang quấy rối họ.
Dùng cách này đối phó những người nhập cư trái phép rất hiệu quả.
Một người đồng hương đi cùng Lance giờ đã được ăn trưa miễn phí rồi.
Cả buổi chiều, hắn bận rộn làm việc trong tiệm bánh.
Mùi bánh mì nướng thơm phức làm hắn thấy đói, song bây giờ chưa phải lúc.
Chỉ sau khi tan sở, hắn mới có cơ hội ăn những chiếc bánh mì bán ế.
Ông chủ tiệm bánh mì không thể để loại bánh mì giá rẻ này qua đêm. Bởi sau một đêm chúng sẽ cứng như gạch, tuy nướng lại vẫn có thể ăn được nhưng dẫu sao cũng không ngon bằng bánh mì mới, vì vậy chúng sẽ trở thành thức ăn của họ.
Từ sau sáu giờ một chút, công việc trong tiệm bánh trở nên bận rộn, ông chủ béo đứng ở quầy thu tiền, con gái lão phụ trách đóng gói bánh mì cho khách.
Người học việc làm quần quật bên lò nướng bánh, cho những chiếc bánh đã được tạo hình vào lò nướng, sau đó tiếp tục nhào bột.
Còn Lance, hắn phụ trách tất cả các công việc lặt vặt.
Tuy đứa con gái của ông chủ không xinh đẹp lắm nhưng lại rất đầy đặn, có sức hấp dẫn riêng.
Một kiểu... Sức hấp dẫn ôi thiu, nếu mùi trên người cô ta không quá nồng, có lẽ Lance đã cắn răng để trở thành người một nhà với ông chủ tiệm bánh mì rồi.
Nhưng chính vì mùi nồng quá, hắn thực sự không chịu nổi.
Công việc bận rộn cuối cùng cũng kết thúc lúc tám rưỡi tối, Lance lê thân thể mệt mỏi dọn dẹp tiệm bánh, hắn không được phép vào bếp sau, vì vậy nơi làm việc chủ yếu của hắn là ở phía trước.
Ông chủ béo ngồi bên bàn ăn, đếm số tiền kiếm được hôm nay, nụ cười trên mặt không giấu nổi.
Thật khó tưởng tượng một người chua ngoa, keo kiệt như vậy lại có thể nở nụ cười dịu dàng đến thế, có lẽ đây chính là sức mạnh to lớn của đồng tiền.
Lance dọn dẹp xong chỗ cuối cùng, sắp xếp tất cả các dụng cụ gọn gàng, sau khi xác nhận không còn gì sót lại, hắn đi đến bên cạnh ông chủ béo.
Cảm giác áp lực khi có người đến gần khiến ông chủ béo ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn hắn: "Mày muốn làm gì?"
Lance gượng cười: "Đã một tháng rồi, boss, tiền lương của tôi..."
Ông chủ béo vốn còn đang cảnh giác bỗng chốc như bị giẫm phải đuôi, suýt thì nhảy dựng lên: "Tiền lương? Tiền lương gì? Mấy hôm trước trời mưa to, mày không bị cảm sốt đấy chứ? Không bị sốt thì sao mày lại nói nhảm? Mày lấy đâu ra tiền lương?"
Nhìn ông chủ béo nhảy dựng lên như bị ong chích, Lance cũng hơi sững sờ: "Chúng ta đã thỏa thuận trước rồi, mỗi tháng 15 đồng."
Ông chủ béo trừng mắt nhìn Lance: "Đúng vậy, không sai, nhưng mày có nghĩ đến việc, ngày nào mày cũng ở đây, ăn bánh mì của tao. Mày có tính xem tháng này mày đã ngốn của tao hết bao nhiêu tiền không?"
Lão ngồi xuống, lật một trang sổ: "Nhà trọ rẻ nhất ở gần đây mỗi ngày cũng phải 25 xu, mày ở trong tiệm, tao tính cho mày 20 xu là được rồi. Như vậy một tháng 31 ngày..."
"Bây giờ là tháng 2, boss."
"Im miệng, nghe tao nói! 31 ngày, mỗi ngày 20 xu là..."
Lance nhìn ông chủ béo đang đơ ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "6 đồng 20 xu, boss."
Ông chủ béo gật đầu: "Mày nói đúng, 6 đồng rưỡi, rồi mỗi sáng và tối mày đều ăn một ổ bánh mì của tao. Mày biết đấy, mỗi ổ bánh mì tao bán 15 xu, vậy là..."
Lão nhìn Lance, chờ đợi Lance đưa ra câu trả lời.
Lance cũng không phụ lòng mong đợi của lão: "9 đồng 30 xu, boss."
Ông chủ béo lại ghi thêm một con số vào sổ: "Đúng vậy, 9 đồng rưỡi, cộng với tiền ăn ở của mày, 6 đồng rưỡi, mỗi tháng mày phải tiêu của tao... 10... 18 đồng. Nhưng lương của mày chỉ có 15 đồng, chàng trai trẻ, vậy nên tao hỏi mày, mày lấy tư cách gì mà đòi tao trả lương? Bây giờ mày nợ tao 3 đồng, sẽ trừ vào lương tháng sau, nếu mày còn làm việc ở đây."
Lance hơi khó tin, dẫu sao thì những chuyện kiểu này chỉ xảy ra trong "truyện cổ tích" và "lịch sử". Tuy đã một tháng trôi qua nhưng hắn vẫn chưa thực sự cảm thấy mình là một phần của thế giới này.
Đối với hắn, hắn giống như một người khách lướt qua dòng sông lịch sử, có lẽ sẽ trầm trồ trước thế giới này, song sẽ không lưu luyến nó quá nhiều.
Cho đến khoảnh khắc này…
Hắn hỏi: "Ông... chắc chắn ông không nói đùa chứ?"
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |