Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tao không bao giờ nói đùa

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Ông chủ béo nhìn Lance, nụ cười không dữ tợn nhưng lại khiến người ta có cảm giác trên cao nhìn xuống: "Trước khi mày chọc giận tao, tốt nhất mày nên lăn qua đó lau sàn nhà một lần nữa đi."

Thuê lao động chui, sử dụng lao động chui, nếu các nhà tư bản bởi vì bóc lột áp bức công nhân mà cảm giác lương tâm bị khiển trách thì ngay từ đầu họ đã không làm như vậy.

Tất cả những người có thể gọi là nhà tư bản, hoặc là nhà tư bản tiềm ẩn, ít nhất đều phải vượt qua cửa ải lương tâm của mình trước.

Hai người nhìn nhau một lát, Lance giơ tay lùi về sau hai bước: "Nghe lời ông, thưa ông."

Ông chủ béo rất hài lòng với biểu hiện của Lance lúc này, gật đầu cười nói: "Tao thích mày gọi tao là boss, về sau cứ gọi thế đi."

"Như ông mong muốn, boss."

Ông chủ béo hài lòng để Lance rời đi: "Cút đi!"

Rời khỏi đây, Lance bình tĩnh cầm cây lau nhà vừa treo lên xuống, lúc xách thùng gỗ chuẩn bị đi lấy nước ấm thì phát hiện người học việc kia đang nhìn sang bên này từ cửa bếp.

Trên mặt anh ta là loại cảm giác ưu việt không hiểu thấu, giống như đang cười nhạo Lance.

Lance nhìn người học việc, anh ta không nhượng bộ trừng lại hắn.

"Tháng này tôi chỉ cần đưa lão 3 đồng, còn anh lại phải đưa lão tận 10 đồng.”

Ngay khi người học việc định nói gì đó, Lance không cho anh ta cơ hội mở miệng: "Quê nhà của tôi có câu, gọi là chó ngoan sẽ không cản đường người khác."

Theo bản năng, người học việc lùi một bước, sắc mặt đỏ phắt lên.

Lance đi vào phòng lò hơi trong tiếng chửi bới của anh ta.

Tiệm bánh mì có một cái lò nướng cỡ lớn, không phải loại chạy bằng điện hay đồ dùng trong gia đình.

Nó là một cái lò lớn đốt củi, phía dưới vẫn luôn đốt, nhằm lợi dụng nguồn nhiệt tốt hơn mà hầu hết lò nướng đều sẽ lắp một ống đồng.

Trong ống đồng có nước, sau khi nước được đun nóng, hơi nước sẽ theo ống đồng chảy vào một thùng nước khác, mà khi hơi nước bị đẩy ra sẽ làm nóng nước trong thùng.

Thùng nước lớn này chừng ba trăm gallon, bốn giờ sáng đổ đầy, đến khoảng tám giờ sẽ được đun sôi, mãi cho đến buổi tối đều duy trì ở mức nhiệt tầm chín mươi độ.

Để tiết kiệm nước tẩy rửa, ông chủ béo yêu cầu Lance dùng nước gần như sôi để lau nhà.

Thứ nhất, nước nóng có thể rửa sạch dầu mỡ và vụn bánh mì bám trên mặt đất tốt hơn, như vậy có thể giúp ông chủ béo tiết kiệm được một khoản lớn.

Thứ hai, lau sàn bằng nước nóng sẽ khô nhanh hơn một chút.

Rõ ràng sàn nhà đã được lau sạch sẽ nhưng Lance vẫn ra sức lau lại.

Hai ngày tiếp theo, dưới sự hoạnh họe của ông chủ béo, Lance đều yên lặng không phản kháng, hắn hiện tại rất cần một nơi có thể ở được.

Rời khỏi nơi này rất đơn giản, nhưng sau khi rời khỏi ăn cái gì, nghỉ ngơi ở nơi nào, đều sẽ trở thành vấn đề. Vậy nên hắn tính có quyết định ổn định hơn trước, rồi mới cân nhắc đến chuyện rời khỏi.

Về phần bị bóc lột và áp bức?

Hắn nhất định sẽ trả thù, hắn không phải loại người im lặng chịu thiệt thòi.

Cuối tuần, hơn mười giờ sáng là lúc việc buôn bán trong tiệm bánh mì tấp nập nhất.

Từ mấy năm trước Liên Bang bắt đầu thực hành chế độ nghỉ thứ bảy và chủ nhật, luôn sẽ có một nhóm người được hưởng thụ những ngày cuối tuần tuyệt vời.

Đi dạo một vòng ở ngoại ô hay tụ tập ăn uống đều là lựa chọn không tồi, dù là người nghèo ở khu ổ chuột cũng có nhiều cơ hội và lựa chọn hơn.

Lance nóng đến mức người ướt đẫm mồ hôi, lúc nào hắn cũng có việc làm không hết.

Cũng vào lúc gần trưa, khi khách hàng dần dần ít đi, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, hai người mặc áo sơ mi kèm vest, đội mũ lưỡi trai đi vào.

Nhìn qua tuổi tác họ không lớn, chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, gương mặt hơi hung dữ, ánh mắt bén ngót khiến lòng người hoảng sợ.

Ông chủ béo trong góc lập tức đi tới bên cạnh quầy thu ngân, hai người trẻ tuổi bước khẽ tới trước mặt lão. Một người trong đó lấy mũ xuống, nắm lấy phần lưỡi trai nhô ra, giơ về phía ông chủ béo.

Ông chủ béo vội vàng kéo ngăn đựng tiền, lấy ra một xấp tiền mặt từ bên trong, đếm năm tờ 10 đồng, bỏ vào.

Người trẻ tuổi thấp hơn lạnh lùng nói: "Thêm 10 đồng, tăng giá rồi."

Ông chủ béo ngập ngừng, song cuối cùng không nói gì, lại đếm năm tờ 2 đồng, bỏ vào.

Người cao bên cạnh đội mũ lưỡi trai lên, tiện tay cầm một miếng bánh mì trị giá 25 xu, cười chào hỏi ông chủ béo rồi rời đi.

Có lẽ... Bản thân lão vốn không mạnh mẽ, lại còn bị Lance nhìn thấy mặt yếu đuối, khuôn mặt vốn hiền lành pha chủ tủi thân của ông chủ béo lập tức méo mó.

"Mẹ kiếp, mày còn muốn đứng đó bao lâu nữa? Không thấy có nhiều việc cần phải làm như vậy à? Nhớ kỹ lời tao đã nói trước đó, đừng để tao phải lớn tiếng quát tháo mày, nếu không mày sẽ hối hận!"

Nhìn dạng vẻ thẹn quá hóa giận của ông chủ béo, Lance chỉ mỉm cười, sau đó bắt đầu tiếp tục công việc đang làm.

Hẳn hôm nay là ngày ông chủ gặp nạn, không phải nói lão chết mà là nói vận may của lão không được tốt.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.