Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bây giờ có rồi đấy

Phiên bản Dịch · 1172 chữ

Chương 4:

Hơn một giờ chiều là lúc làm ăn ế ẩm nhất, tiếng chuông cửa khiến Lance đang buồn ngủ phải cố gắng tỉnh táo, ông chủ béo và con gái đã đi ngủ trưa.

Rõ ràng đã béo như vậy còn muốn nghỉ ngơi, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến họ béo phì.

Hai viên cảnh sát đi vào, đồng phục bảnh bao, huy hiệu cảnh sát màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng.

"Hai ngài muốn mua gì ạ? Chúng tôi có bánh donut mới ra lò, loại thêm đường gấp đôi. Nếu quý khách mua một hộp, chúng tôi còn có thể tặng quý khách một ly cà phê."

Cà phê tặng kèm là loại cà phê được mua với giá 6 pound 1 đồng, trong quá trình chế biến sẽ có rất nhiều hạt cà phê bị vỡ vụn, sau đó được sàng lọc.

Những hạt nguyên vẹn và to hơn sẽ được bán với giá cao nhất.

Còn phần vụn cà phê lẫn với một ít cành cây hoặc vỏ hạt cà phê đã được rang, là loại 6 pound 1 đồng.

Thực ra loại cà phê này uống vào không khác mấy với loại đắt hơn, tất nhiên cả hai đều là hàng rẻ tiền.

Khách hàng không thấy rõ rốt cuộc là cà phê gì, chỉ cần cà phê không quá khó uống, hơn nữa có đồ tặng kèm, chắc chắn sẽ có người mua.

Lúc này trong tiệm bánh mì không có ai, viên cảnh sát béo khi bước vào tiệm bánh mì đã lật tấm biển "đang mở cửa" lại, sau đó đứng canh ở cửa.

Một người cao gầy khác đi tới bên cạnh một cái ghế, ngồi xuống: "Johnny đâu?"

Johnny là tên của ông chủ béo, Lance ngẩng đầu ra hiệu phía sau: "Đang ngủ."

"Gọi lão dậy, nói có bạn cũ tới tìm lão."

Lance không có chút tình cảm nào với tiệm bánh mì, hắn có thể cảm giác được viên cảnh sát này tới gây phiền phức, hắn rất vui lòng khi nhìn thấy ông chủ béo mất mặt.

Lance lập tức chạy tới phòng nghỉ gõ cửa, không bao lâu tiếng chửi rủa của Johnny vang lên trong phòng. Chừng hai phút sau, cửa phòng đột nhiên bị kéo ra, lão nổi giận đùng đùng: "Mày muốn chết hay sao mà làm vậy? Không biết không ngủ trưa sẽ khiến người ta nhanh già hả? Nếu mày không có lý do chính đáng mà quấy rầy tao nghỉ ngơi, tao sẽ trừ vào lương mày 2 đồng!"

Lance đợi lão trút hết cơn giận, rồi chỉ ra sau: "Có một người bạn cũ của ông đang đợi ông, là cảnh sát."

Biểu cảm của ông chủ béo trong nháy mắt chuyển từ tức giận sang lo lắng, lão sờ quần áo trên người, muốn quay trở lại phòng, nhưng cuối cùng vẫn đi ra.

Có thể thấy, lão muốn trốn tránh.

Khi hai người trở lại sảnh, viên cảnh sát đã đang thưởng thức bánh mì ngon lành.

Anh ta lấy loại bánh mì đắt nhất, đồng thời mở một hộp giăm bông cao cấp, nhìn anh ta chậm rãi ăn uống sẽ có cảm giác rất kỳ quặc.

Giống như… Đây không phải là bộ mặt thật của anh ta.

Ít nhất một cảnh sát không nên ngồi trong khu vực ăn uống của tiệm bánh mì, chậm rãi và tao nhã ăn uống ngay trong giờ làm việc.

"Bánh mì không tệ, chất lượng giăm bông cũng rất cao, gần đây chỉ có kỹ thuật của ông là tốt nhất." Viên cảnh sát khen ngợi một câu, sau đó nhét phần bánh mì còn thừa không nhiều vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống, lấy khăn tay ra lau vụn bánh mì hoặc dầu mỡ còn sót lại ở khóe miệng: "Nên nộp phí bảo kê quý này rồi."

Ông chủ béo nói năng dè dặt, không hề lớn tiếng như khi nói chuyện với Lance hoặc người học việc: "Không phải tháng sau mới nộp tiền ạ?"

Tháng một, tháng tư, tháng bảy, tháng mười, là thời gian nộp phí bảo kê hàng năm.

Đương nhiên họ sẽ không nói như vậy, số tiền này được gọi là "phí an ninh", nộp cho cảnh sát trưởng khu này, ông ta sẽ đảm bảo an toàn cho các cửa hàng.

Nếu có người cướp cửa hàng, họ sẽ cố gắng hết sức để bắt tên cướp, trả lại tiền, nhưng chỉ là cố gắng hết sức.

Trên thực tế cho đến nay trên con phố này ít nhất đã xảy ra hơn ba mươi vụ cướp và trộm cắp trong năm nay, đến giờ vẫn chưa bắt được ai.

Có người lén nói rằng thật ra bọn họ đã bắt được, nhưng đã nuốt tiền.

Không phải không có người thử phản kháng, song kết quả phản kháng không được tốt đẹp cho lắm, gần như cứ cách vài ngày lại bị trộm một lần.

Trong đó có một ông chủ cửa hàng, vì không muốn bị trộm cắp đã ngủ lại tiệm vào buổi tối, kết quả đêm đó ông ta gặp phải tên trộm, bị đâm trọng thương.

Đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ!

Hễ ai không chịu nộp tiền, kiểu gì cũng sẽ gặp phải đủ loại phiền phức, người phản kháng buộc phải tiếp tục nộp tiền, hơn nữa còn phải nộp nhiều hơn.

Chỉ có như vậy, mới có thể yên ổn làm ăn trên con phố này.

Viên cảnh sát nghiêng đầu: "Mấy năm nay tôi luôn quan tâm đến việc làm ăn của ông, làm lỡ mất cơ hội thăng tiến của tôi. Hiện tại có một cơ hội tốt, nếu thành công tôi có thể được chuyển thẳng đến văn phòng chi nhánh. Có điều bây giờ tôi còn thiếu một chút kinh phí hoạt động, ông sẽ không làm khó tôi chứ?"

Môi ông chủ béo mấp máy, cuối cùng vẫn lựa chọn không phản kháng: "Tôi đưa cho anh."

Viên cảnh sát lập tức nở nụ cười tươi rói: "Tôi biết ông là người hiểu chuyện nhất, nếu tôi vào được văn phòng, tôi có thể đảm bảo ông sẽ không bị băng đảng quấy rối nữa."

Chẳng ai tin câu này.

Không bao lâu sau, ông chủ béo cầm 200 đồng đi tới, có thể là Lance đứng bên cạnh khiến lão có chút cảm giác an toàn nên hắn không bị đuổi đi.

Viên cảnh sát đếm, toàn là tiền mệnh giá 10 và 20 đồng, chỉ cần đếm vài tờ là xong.

"Còn 200 nữa, thu tiền của nửa năm tới, nộp luôn lần này."

Ông chủ béo kinh ngạc: "Từ trước đến nay chưa từng có quy định như thế!"

Viên cảnh sát lau miệng, đặt chiếc khăn tay dính bẩn lên bàn, nhìn chằm chằm ông chủ béo: "Bây giờ có rồi đấy."

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.