Kẻ không đáng chết thì không phải bọn hút máu (1)
Viên cảnh sát mập đứng ở cửa chặn lối ra vào của tiệm bánh mì xoay người lại, đôi mắt nhỏ hằn vẻ hung dữ trừng ông chủ béo.
Đôi khi, cảnh sát ở thành phố Thiên Sứ còn đáng ghét hơn cả bè lũ băng đảng, chẳng giống người tốt lành gì.
Ông chủ béo phải lựa chọn giữa việc bị đe dọa trong mơ hồ nhưng rất đáng sợ và 200 đồng, cuối cùng lão lựa chọn từ bỏ 200 đồng để bảo vệ bản thân.
Lợi nhuận mỗi tháng của tiệm bánh mì này khoảng 400 đồng, trong đó trừ đi các chi phí thông thường, còn lại khoảng 350 đồng.
Mỗi tháng phải nộp cho băng đảng 50 đồng phí bảo kê, nộp cho cảnh sát khoảng 65 đồng, bây giờ phí bảo kê của băng đảng tăng giá, thành 60 đồng.
Nói cách khác, lợi nhuận mỗi tháng chỉ còn 225 đồng, nếu tính cả tiền lương của con gái và bản thân lão, lợi nhuận ròng chỉ còn lại 100 đồng.
Con số này vẫn là một con số khó có thể đạt tới đối với rất nhiều người lao động, song đối với một ông chủ cửa hàng, thật ra cũng không tính là nhiều.
Nhưng dù sao, vẫn có lãi.
Ông chủ béo hít sâu: "Không thành vấn đề, tôi đi lấy ngay đây."
Không bao lâu sau, lão đau lòng lấy ra 200 đồng từ chiếc hộp bí mật đựng tiền, đặt lên bàn.
Viên cảnh sát liếc sơ qua, rồi cầm lấy số tiền bỏ vào túi áo: "Johnny, yên tâm đi, tôi là người rất nguyên tắc. Thật ra ông cũng không bị thiệt, trong vòng nửa năm tới tôi sẽ không thu tiền của ông nữa, ông cũng không bị kẻ nào bắt chẹt, ông chỉ giao tiền sớm thôi."
Lời giải thích này khiến ông chủ béo có vẻ thoải mái hơn đôi chút, song Lance vẫn luôn đứng trong góc quan sát lại biết rõ, viên cảnh sát bất ngờ thu phí bảo kê trước chắc chắn không phải vì đang cần tiền gấp.
Rất có thể, người này thật sự sắp bị điều đi rồi.
Cho nên trước khi đi lại vơ vét thêm một khoản.
Tuy nhiên hắn không có nghĩa vụ nhắc nhở ông chủ béo, dù có nhắc, lão cũng không có năng lực phản kháng.
Đã từng có người cố gắng tố cáo một số hành vi của cảnh sát đen, nhưng cuối cùng không giải quyết được gì.
Viên cảnh sát nhìn ông chủ béo, lại nhìn Lance, sau đó ném khăn tay vào thùng rác bên cạnh bàn: "Có phiền phức gì, bảo đài phát thanh tìm tôi."
Y nói xong thì đội mũ lên, vỗ bả vai cảnh sát mập, đẩy cửa đi ra.
Tấm biển "tạm dừng buôn bán" kia lại biến thành "đang buôn bán".
Lance nhìn qua tủ kính thấy họ đi đến cửa hàng tiếp theo, có thể thấy được nhu cầu của y rất lớn.
Từ trước đường đến chỗ rẽ, chí ít có ba mươi cửa hàng, nếu như mỗi cửa hàng đều cho y 400 đồng, tổng lại phải đến 12000 đồng.
Trong thời đại mà thu nhập bình quân đầu người chỉ có 40 đến 50 đồng, 12000 đồng là con số trên trời đối với những người dưới đáy xã hội!
"Lũ chó má lòng bàn chân mọc mụn này, đồ khốn nạn..." Johnny làu bàu chửi rủa, ngay cả chửi cũng phải cẩn thận từng li từng tí như thế khiến Lance buồn cười.
Lão ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, tròng mắt đỏ rực: "Mày thấy tao rất buồn cười à?"
Lance ngơ ngác lùi một bước, vội vàng xua tay: "Không, không hề."
Song dường như ông chủ béo đã nhận định là như thế: "Mày dám chê cười tao, mày còn trông thấy dáng vẻ xấu mặt của tao, nhưng không sao, bữa tối nay hủy bỏ!"
Nói xong, lão không quay đầu lại đi về phòng, sau đó âm thanh đập phá đồ đạc truyền ra.
Lance nhìn cửa phòng khép hờ, cùng với tiếng chửi rủa đến từ trong phòng, lại thêm người học việc đứng ở cửa bếp nhìn hắn cười khẩy. Tất cả những thứ này khiến hắn có một nhận thức rất rõ ràng với thời đại này.
Sức mạnh, mới là vốn liếng.
Hắn và những thanh niên tìm đến cửa thu phí bảo kê, cùng với viên cảnh sát hơn ba mươi tuổi mặc đồng phục cảnh sát đại diện cho chính nghĩa kia, sau khi trút bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, họ không có gì khác biệt.
Là cái gì, khiến hắn ở chỗ này làm việc một tháng trời còn nợ ông chủ 3 đồng? Lại là cái gì, khiến những người kia không làm gì hết, mỗi tháng vẫn có thể bòn rút từ nơi này một khoản tiền lớn?
Là trật tự do sức mạnh tạo ra, là sức mạnh!
Người không có sức mạnh, phải tuân thủ trật tự.
Lance không phải là một người tuân thủ quy tắc, ít nhất hắn không có khả năng.
Buổi chiều, khi hắn đang suy nghĩ xem làm cách nào để ông chủ béo phải trả giá đắt vì sự kiêu ngạo của mình, đột nhiên một thanh niên thấp bé đội mũ lưỡi trai chạy tới bên ngoài tiệm bánh mì.
Cậu ấy chống nạnh thở hổn hển nhìn vào trong tiệm, Lance liếc mắt một cái đã thấy, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.
Trên tàu đến đây hắn quen biết không ít bạn cùng trang lứa, mười bảy mười tám tuổi, mười tám mười chín tuổi là một nhóm người rất dễ kết bạn.
Không cần biết lẫn nhau, chỉ cần trò chuyện dăm ba câu, sau đó bày tỏ có thể cùng nhau "chơi" hay không, sẽ hình thành một nhóm nhỏ.
Phần lớn những người tị nạn đến từ cùng một nơi đều ở lại làm việc tại địa phương, không ít người làm khuân vác ở bến cảng…
Đây cũng là nơi xuất hiện nhiều người lao động chui nhất, công việc nặng nhọc nhất, mệt mỏi nhất, bẩn thỉu nhất luôn cần đến người lao động chui.
Người địa phương không thích những công việc nặng nhọc bẩn thỉu này, các nhà tư bản lại không muốn thuê người địa phương với mức lương cao hơn, người lao động chui luôn là lựa chọn tối ưu.
Thậm chí lúc này đã xuất hiện thứ gọi là "cho thuê việc làm", ngay trên bảng thông báo của bến cảng…
Căn cứ vào luật pháp và quy định của Liên Bang, bề ngoài là vì bảo vệ quyền lợi hợp pháp của người dân lao động, nhưng trên thực tế chỉ là cung cấp công cụ bóc lột tốt hơn cho nhà tư bản.
Vì vậy người lao động muốn làm việc ít nhất cần cung cấp một trong hai loại giấy tờ: Mã số an sinh xã hội công dân Liên Bang hoặc giấy phép lao động của dân nhập cư.
Bất kể bạn là người bản địa hay là người nhập cư hợp pháp, đều phải có một trong hai.
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |