Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ không đáng chết thì không phải bọn hút máu (2)

Phiên bản Dịch · 1065 chữ

Người lao động chui không có mã số an sinh xã hội, cũng không thể có giấy phép lao động, nhưng họ cần công việc, phải làm sao đây?

Có một số người địa phương đã cho những người lao động chui thuê công việc của mình, ví dụ như phổ biến nhất là công việc lau chùi tàu thuyền.

Văn phòng quản lý bến cảng vốn không quan tâm ai đi lau chùi tàu thuyền, họ chỉ quan tâm là công việc lau chùi có được hoàn thành đúng hạn hay không.

Mỗi tháng người lau chùi tàu thuyền được trả 35 đồng, người lao động chui cần đưa cho người thuê mình 15 đồng và hoàn thành tất cả công việc.

Sau đó, 20 đồng còn lại chính là thu nhập của họ.

Có 20 đồng đã được coi như là thu nhập cao, hiện tại không ít thẻ lao động đều đang tăng giá, có cái đã tăng đến 18 đồng.

Điều này có nghĩa là một người không được phép làm việc một cách công khai, đi làm thay người khác, vất vả cả tháng trời chỉ có 17 đồng.

Sống trong ống cống, ăn những thức ăn rẻ tiền và tồi tệ nhất, mỗi tháng cũng chỉ có thể tiết kiệm được vài đồng.

Một số người địa phương nhanh nhạy thường "làm thêm" hai ba công việc hoặc nhiều hơn, sau đó cho những người lao động chui thuê những công việc này.

Mỗi tháng không làm gì, có thể kiếm được 50 đến 60 đồng, đây đã trở thành một kiểu sống của người địa phương.

Cũng là kiểu sống đặc trưng của một số ít thành phố.

Người thanh niên nhỏ con trước mắt tên là Irwin, là đồng hương của Lance. Nơi đất khách quê người, giữa những người đồng hương sẽ có một loại cảm giác tin tưởng lẫn nhau khó hiểu.

Loại cảm giác tin tưởng này đến từ cảm giác an toàn khi có cùng quá khứ, cùng sinh sống tại một khu vực, cũng có không ít người lợi dụng loại tin tưởng này làm những chuyện xấu.

Song người thanh niên nhỏ con này có thể tin tưởng được, bởi vì cậu ấy và Lance đi cùng một chuyến tàu từ Đế Quốc đến Liên Bang.

Có thể thấy, cậu ấy có vẻ rất gấp gáp.

Lance đẩy cửa đi ra ngoài, lau tay vào chiếc tạp dề: "Chuyện gì vậy?"

Irwin trông rất lo lắng: "Ethan xảy ra chuyện rồi!"

Sắc mặt Lance cũng đổi theo: "Cậu ta làm sao?"

Trong nhóm người này, vì Lance có kiến thức tương đối chín chắn nên được những người khác trong nhóm nhỏ tôn trọng hơn, có chuyện gì họ cũng sẵn lòng thảo luận với Lance.

Dù sao hắn cũng là một người trưởng thành có nhiều năm kinh nghiệm sống, cho dù không quen thuộc lắm với thế giới này, khi đối mặt với một số lựa chọn vẫn sẽ bình tĩnh hơn so với những đứa trẻ mới lớn này, và cũng hành động phù hợp hơn.

Irwin hít sâu, cố gắng điều hòa lại hơi thở: "Hôm nay là ngày lĩnh lương, anh biết thẻ lao động của chúng tôi đều là đi thuê mà, cho nên..."

Lance đã đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo: "Cho nên bến tàu đưa tiền lương cho người cho các cậu thuê thẻ lao động, sau đó người đó từ chối đưa tiền lương cho Ethan, đúng không?"

Irwin liên tục gật đầu: “Đúng vậy, tên khốn đó nói với cậu ta, một xu cũng sẽ không đưa, còn mắng cậu ta một trận. Sau đó Ethan không kiềm chế được đánh tên kia, tên chó đẻ đó lập tức báo cảnh sát..."

Thực ra chuyện kiểu này rất phổ biến ở bến cảng, toàn bộ thành phố Thiên Sứ cũng không hiếm thấy, luôn có người lén lút dòm ngó tài sản và tất cả những gì bạn có!

Đồng thời, điều này cũng liên quan trực tiếp đến việc người lao động chui ở Liên Bang không được pháp luật công nhận. Cái giá phải trả khi báo cảnh sát cao hơn rất nhiều so với thiệt hại của việc làm không công một tháng. Vì vậy dù có một số người bị lừa, cuối cùng họ cũng chỉ chọn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này khiến cho những kẻ xấu xa ở địa phương ngày càng lộng hành, dù bọn chúng biết rõ sẽ không có ai đi báo cảnh sát, người lao động chui không thể gánh chịu nổi cái giá phải trả đó.

Hơn nữa với quy mô sử dụng lao động hiện tại của thành phố Kim Cảng, không thiếu người muốn thử những tấm thẻ lao động này.

Lance nhíu mày, chuyện này không dễ giải quyết: "Bây giờ Ethan đang ở đâu?"

"Tôi bảo cậu ta trốn trong cống ngầm dưới cầu."

"Tên kia nói thế nào?"

"Hắn ta nói đưa cho hắn ta 200 đồng, chuyện này coi như xong, nếu không đưa, hắn ta sẽ luôn tìm Ethan gây phiền phức. Nếu như hắn ta thật sự làm vậy, Ethan rất có thể sẽ bị đưa về nước."

Lúc này bị đưa trở về Đế Quốc đã không còn là vấn đề có phải ra tiền tuyến hay không nữa, Hoàng đế đã điên rồi, ông ta sẽ đưa tất cả những người trốn tránh nghĩa vụ quân sự lên giá treo cổ!

Nói cách khác, Ethan trở về rất có thể sẽ phải ngồi tù, thậm chí sẽ chết!

Bọn Liên Bang kia không kiêng nể gì mà uy hiếp họ, bóc lột họ, căn nguyên nằm ở chỗ này!

Nhưng 200 đồng thật sự là quá nhiều, những người này mới đến được một tháng, mỗi tháng trừ đi chi phí ăn uống, cuối cùng cũng chỉ còn lại vài đồng.

200 đồng, họ vốn không thể gom đủ.

Irwin cũng nhắc đến vấn đề này: "Bảy, tám người chúng tôi chỉ có thể góp được 63 đồng, còn thiếu hơn 100."

Lance thở dài: "Tháng này tôi không chỉ không có một xu nào, còn nợ ông chủ 3 đồng."

Giọng Irwin lộ vẻ căm hận: "Lũ hút máu chết tiệt!"

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.