Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu đó nói thế nào nhỉ, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động… (1)

Phiên bản Dịch · 1115 chữ

"Hiện tại điều quan trọng nhất là nghĩ cách để cho tên chó đẻ đó rút đơn kiện, nếu không Ethan chỉ có thể mãi mãi trốn chui trốn lủi, một khi bị bắt sẽ rất phiền phức!"

Lance đã bắt đầu suy nghĩ xem nên ứng phó với chuyện này như thế nào, tháng này hắn đã thấy rất rõ ràng, người Liên Bang không đáng tin cậy.

Hắn lại là một kẻ không có chỗ dựa, những người đồng hương đến từ Đế Quốc này hẳn sẽ trở thành lực lượng chủ chốt.

"Có hai cách, cách thứ nhất, chúng ta nghĩ cách vay chút tiền bịt miệng tên đó lại, để hắn ta đi rút đơn kiện. Cách thứ hai, chúng ta không vay được tiền, vậy phải nghĩ cách thuyết phục hắn ta."

Sau khi nghe xong, Irwin thấy không khả thi lắm: "Không phải là cách hay, chúng ta vay tiền ở đâu, có thể vay được bao nhiêu, đây đều là vấn đề!"

Mới đến được một tháng, chưa quen cuộc sống nơi đây, bên người lại không mang theo bao nhiêu tiền.

Phần lớn người có cơ hội đến được đây đều là do gia đình đã cố gắng rất nhiều, gần như đã dốc hết tiền bạc.

Hiện tại rất nhiều ngư dân đều không đi đánh cá nữa mà chuyên chở người từ bờ biển ra biển quốc tế, sau đó đưa lên tàu vượt biên trái phép.

Toàn bộ quá trình vượt biên trái phép đến đây cần khoảng 1500 đồng, đây là một khoản tiền rất khó có thể chi trả đối với các gia đình bình thường.

Thêm vào đó gia đình ở Đế Quốc vẫn cần chi tiêu sinh hoạt, cần một khoản tiền để đối phó với những tình huống bất ngờ. Vậy nên hầu như những người vượt biên trái phép đến đây đều không mang theo bao nhiêu tiền.

Lúc Lance xuống tàu, trên người cộng lại cũng chưa đến 5 đồng, những người khác cũng gần như vậy.

Nhiều nhất, có thể cũng chỉ có vài chục đồng.

Irwin hơi bực bội: "Vấn đề là chúng ta vay được từng ấy tiền ở đâu?"

Lance bảo cậu ấy đợi một lát, sau đó quay về tiệm bánh mì, nói chuyện với ông chủ béo về việc xin tạm nghỉ.

"Đồng hương của tôi gặp chút rắc rối, tôi phải đi xem sao, buổi chiều có thể sẽ không có mặt ở tiệm."

Ông chủ béo ngồi sau quầy hàng ngậm tẩu thuốc, đôi mắt bị mỡ chèn ép còn lại hai chấm đen nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy con ngươi ở giữa, giống như hai cái cúc áo đính trên ổ bánh mì nở phồng.

Lão nhìn Lance từ trên xuống dưới: "Xin nghỉ cũng được, tao sẽ phạt mày 1 đồng, trước năm giờ phải quay lại, nếu không sẽ là 2 đồng. Nếu như vì mày vắng mặt mà buổi tối chúng ta bán được ít hơn hôm qua, mày phải bù vào phần thiệt hại đó, bởi vì đó là do mày gây ra."

Lance nhìn ông chủ béo, lão không hề sợ hãi đón nhận ánh mắt hắn: "Tao biết mày rất hận tao, tao cũng rất thích vẻ mặt oán hận nhưng lại không thể làm gì được của mày."

Lão gõ tẩu thuốc vào mép bàn, giơ tay chỉ Lance: "Nếu như mày chạy trốn hoặc là không quay lại, tao sẽ báo cảnh sát, nói mày ăn trộm đồ trong tiệm, mày hiểu ý tao chứ?"

Lance luôn tỏ ra rất khiêm nhường, thậm chí còn nở nụ cười: "Tôi nghĩ tôi hiểu rồi, boss."

Ông chủ béo cười khẩy: "Vậy thì cút ra ngoài đi, trước năm giờ, tao muốn nhìn thấy mày ở sau quầy hàng này. À mà này, bây giờ mày nợ tao 4 đồng, tao sẽ tính lãi, đến cuối tháng này nếu mày vẫn chưa trả được số tiền kia, nó sẽ thành 4 đồng 60 xu..."

15% lãi suất tháng, 180% lãi suất năm, không khác gì giết người!

Đôi khi con người đứng bên vách núi sẽ có xung động muốn nhảy xuống, song có người sẽ kiềm chế được loại xung động khó hiểu này, nhưng cũng có người sẽ bước ra khỏi ranh giới đó.

Lance trầm mặc một hồi, không từ chối: "Tôi sẽ nhớ kỹ, boss."

Ông chủ béo không tìm thấy cảm giác ưu việt và đùa bỡn Lance thêm nữa, mất kiên nhẫn phất tay: "Cút đi."

Sau khi cởi tạp dề, Lance rời đi cùng Irwin, những người bạn khác đang ở cách đó không xa, cộng lại tổng cộng có mười hai mười ba người.

Họ đang ngồi xổm ở chỗ râm mát trong con hẻm, đợi sau khi Lance đến, tất cả mọi người đều đứng dậy, nơm nớp chào hỏi Lance.

"Tôi còn 5 đồng, chúng ta gom được bao nhiêu tiền rồi?"

Một người tên là Mero móc từ trong túi ra một chiếc khăn tay đã giặt đến bạc phếch, bên trong trông có vẻ nặng trịch.

Sau khi mở ra, gần như tất cả đều là tiền xu, điều khiến người ta bất ngờ là còn có hai tờ tiền giấy 2 đồng.

Trong hoàn cảnh xa lạ này, khi gặp phải nguy hiểm, sự đoàn kết của những người này khiến Lance nhìn thấy "sức mạnh". Nó đang ấp ủ, giống như hạt giống trong lớp đất đen tối, chắc chắn sẽ có một ngày vươn lên khỏi mặt đất.

"Cộng thêm của cậu, tổng cộng có 77 đồng."

Những người trẻ tuổi nghe thấy có nhiều tiền như vậy, trên mặt đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ.

Thời kỳ này lạm phát ở Liên Bang không nghiêm trọng, cộng thêm kinh tế đang phát triển, sức mua của đồng tiền rất mạnh, 77 đồng quả thực không ít.

Nhưng nó vẫn còn kém 200 đồng một chút.

"Biết công ty tài chính gần nhất ở đâu không?"

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lance quyết định đi vay tiền, vay nặng lãi.

Vay nặng lãi tuy đáng sợ nhưng nếu mọi người cùng nhau góp tiền trả, vậy tính theo mười bốn người, dù lãi suất tháng là 15%, trên thực tế mỗi người cũng chỉ gánh 1% của 150 đồng, lãi suất của mỗi người cũng chỉ hơn một đồng rưỡi một chút.

Nếu họ đồng ý trả cả gốc lẫn lãi, vậy mỗi người chỉ cần bỏ ra 3 đồng mỗi tháng, chưa đến nửa năm là có thể trả hết khoản nợ này.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.