Câu đó nói thế nào nhỉ, bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động… (2)
Trước tiên Lance giải thích với những người bạn của mình, cuối cùng mọi người đều cho rằng đây là một lựa chọn phù hợp, mặc dù có thể sẽ khiến cho tài chính eo hẹp.
Nhưng họ đã làm việc được một tháng, đã dần dần bắt đầu quen thuộc với công việc, quen thuộc với mọi thứ ở nơi này.
Họ biết ở đâu có thể ngủ tránh mưa gió, biết khi nào đến đâu có thể nhận được thực phẩm cứu tế miễn phí, không cần tiền.
Cũng biết khi nào đến đâu, nếu may mắn có thể xin được một ít quần áo cũ.
Chỉ cần sống ở Liên Bang đủ lâu, nhất định sẽ có cách.
Hơn nữa gần đây tin tức và báo chí vẫn luôn đưa tin rằng, Quốc hội có thể sẽ sớm ký kết dự luật liên quan đến người nhập cư chui.
Đến lúc đó họ có thể đến Cục di trú đăng ký, đồng thời nhận được thẻ lao động thuộc về mình.
Khi đó, tiền họ kiếm được sẽ là của chính họ, có lẽ không bao lâu nữa là có thể trả hết tất cả số tiền đã vay.
Lance đi trước, sau lưng hắn là hơn mười thanh niên mười tám mười chín tuổi, cùng nhau bước vào một công ty tài chính.
Các công ty tài chính ở Liên Bang rất nhiều, đặc biệt là ở thành phố có tốc độ phát triển kinh tế cao như Kim Cảng.
99% người dân Liên Bang đều ấp ủ giấc mơ Liên Bang, rất nhiều người đều chứng kiến một số người bình thường giống như họ - chỉ vì nắm bắt được một cơ hội mà có thể họ cũng đủ tư cách để chạm tới, nhanh chóng nhảy vọt từ tầng lớp bình thường lên tầng lớp trung lưu, thậm chí là nhà tư bản, mọi người gần như phát điên!
Kỳ tích xuất hiện mỗi ngày, giới truyền thông liên tục đưa tin về những điều này, giống như kỳ tích và Liên Bang đã trở thành một phương trình. Những kỳ tích này cũng tạo ra ý tưởng và động lực để người dân Liên Bang phấn đấu khởi nghiệp.
Khởi nghiệp không có tiền, tìm ngân hàng vay cũng không dễ dàng.
Để giảm thiểu rủi ro cho vay, ngân hàng sẽ yêu cầu người vay có bất động sản hoặc tài sản thế chấp, sau đó chỉ cho vay dựa trên 60% giá trị thị trường.
Việc thẩm định nghiêm ngặt và các điều kiện cho vay hà khắc đã cản trở con đường khởi nghiệp của rất nhiều người, tuy nhiên các công ty tài chính bên đường sẽ không làm như vậy.
Chỉ cần có thể xác định bạn có năng lực, hoặc bạn có thứ gì đó xứng đáng với số tiền này, họ sẽ dám cho bạn vay tiền.
Đúng là có người vay tiền rồi không trả, song những người này cuối cùng đều bị nhét vào thùng phuy, trở thành nền móng của bến cảng.
Nếu có người dám dùng mạng sống của mình để đổi lấy vài trăm, vài nghìn hoặc vài chục nghìn đồng thì công ty tài chính cũng chỉ có thể chịu thiệt.
Điều duy nhất họ có thể làm là gánh chịu khoản lỗ này, sau đó giết chết bạn!
Tất nhiên, người thực sự có thể làm đến mức này vẫn là rất ít, ham muốn sống là ham muốn mãnh liệt nhất của loài người, không gì sánh bằng.
Vì vậy, thời kỳ này, xung quanh bến cảng, đường lớn ngõ nhỏ, gần như đều là công ty tài chính.
Lance tùy tiện tìm một công ty có vẻ quy mô lớn hơn chút, người phụ trách canh cửa chặn trước mặt họ: "Đây không phải câu lạc bộ, muốn tìm gái thì đến chỗ đối diện."
Đối mặt với nhiều thanh niên như vậy, bảo vệ không chắc họ đến đây để làm gì. Vì sự an toàn và để thị uy, hắn ta chống tay vào eo, vạt áo vừa vén lên lấp ló bao súng và khẩu súng lục bên trong.
Khẩu súng lục sáng bóng kim loại được cắm trong bao súng, một số bạn đồng hành lập tức lùi lại một bước, những người khác đều có chút căng thẳng không nói nên lời.
Ngược lại Lance ngược tỏ ra rất bình tĩnh, tự nhiên, hắn không có thù hận, sẽ không có ai nổ súng giết hắn.
Cho dù hắn là người nhập cư chui.
Nạn nhân trong vụ án giết người không phân biệt người nhập cư đúng phép hay trái phép.
"Chúng tôi muốn vay một ít tiền."
Bảo vệ nhìn Lance, cảm thấy hắn có vẻ đáng tin cậy hơn một chút: "Cậu, thêm một người nữa vào trong, những người khác đợi ở bên ngoài."
Lance quay đầu lại nhìn, mặc dù đa số mọi người đều không lùi bước nhưng cũng không có ai chủ động đứng ra.
Khoảng ba đến năm giây sau, Irwin đứng dậy: "Tôi đi cùng anh."
Lance gật đầu, người bảo vệ tránh đường, hắn và Irwin đi vào bên trong công ty, còn những người khác đều bị yêu cầu chờ ở bên ngoài.
Công ty được trang trí rất sang trọng, nhưng quy mô không lớn lắm.
Vừa bước vào cửa chính là quầy lễ tân, một cô gái xinh đẹp đang sửa móng tay.
Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn hai người bước vào, rồi lại tập trung vào bộ móng của mình.
Lance đi đến quầy lễ tân, gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tôi muốn vay một ít tiền."
"Đi thẳng đến cuối rồi rẽ trái, chỉ có một căn phòng ở đó thôi." Cô gái nói mà không ngẩng đầu lên.
Lance bĩu môi, dẫn Irwin đi vào bên trong.
Irwin có vẻ hơi căng thẳng nên Lance không nói chuyện với cậu ấy, đôi khi việc phân tán sự chú ý không những không thể làm giảm bớt căng thẳng mà ngược lại còn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
Hành lang không dài, hai bên đều là văn phòng, nhưng những người bên trong trông không giống nhân viên văn phòng, mà giống như vệ sĩ hoặc người của băng đảng hơn.
Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên hai người họ, Lance có thể cảm nhận rõ ràng rằng Irwin đang bám sát mình càng căng thẳng hơn.
Người ngợm những kẻ này đầy hình xăm, dáng vóc vạm vỡ trông hung dữ khiến Irwin cúi đầu, song Lance lại chẳng thấy có gì đáng sợ.
Đi đến cuối hành lang rồi rẽ trái, trên cánh cửa duy nhất có ghi "Phòng Giám đốc", Lance gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng trả lời: "Mời vào."
Hắn đẩy cửa bước vào, một người đàn ông trông có vẻ ra dáng, mặc vest thắt cà vạt, đang ngồi sau bàn làm việc.
Trông người đàn ông này khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi. Hắn ta hơi sững sờ, sau đó mời hai người ngồi xuống.
"Uống gì không?"
"Nước lọc, cảm ơn."
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 16 |