Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mọi người đều chỉ muốn sống (2)

Phiên bản Dịch · 994 chữ

Lúc này tiếng kêu thảm thiết của hắn ta đã kinh động đến một số hộ gia đình xung quanh, Lance quay đầu nhìn thoáng qua Ethan và bạn A: "Bảo họ cút về phòng, có vấn đề khác gọi tôi, tôi muốn tâm sự với ngài White."

Sau đó hắn đóng cửa phòng lại, tiếng kêu thảm thiết trong phòng thoắt cái nhỏ đi rất nhiều.

Những người thăm dò kia vốn định xem náo nhiệt, bấy giờ trông thấy nụ cười dữ tợn của Ethan, gần như một giây sau, cả đám đã đóng cửa phòng lại.

Ở nơi như thế này, ai mà quan tâm hàng xóm có phải chọc phiền phức hay không?

Chỉ cần phiền phức không liên lụy đến mình là được.

Trong phòng, ngài White còn nằm trên mặt đất kêu gào, Lance lấy thuốc lá ra, rút một điếu trong đó ra, châm lên.

Hắn đánh giá bản thân, cả người đều là mùi nước thối trong cái bể cá thối kia, mùi thối gay mũi.

Trên cánh tay cũng có một vết máu, là bị bể cá đập, ánh mắt hắn không có ý tốt, hắn đi tới trước mặt ngài White.

Ngài White đã kịp phản ứng từ trong kinh hãi và đau đớn, lăn một vòng rời xa Lance bốn, năm mét: "Tôi không biết anh!"

Lance lấy hợp đồng ra, đưa cho hắn ta xem: "3500 đồng, nhớ không?"

Không hề nghi ngờ, rõ ràng ngài White nhớ rõ số tiền này, ánh mắt hắn ta né tránh: "Đó là tôi bị ép ký, tôi vốn không trả nổi số tiền đó."

Lance cầm hợp đồng lên nhìn: "Nhưng khi anh lấy đi 1000 đồng này, không có biểu hiện khó xử như vậy. Ngài White, nói thật, tôi và công ty tài chính không có quan hệ trực tiếp gì, ông chủ trả tiền cho tôi, tôi giải quyết nợ nần, anh có bất mãn gì với bản hợp đồng này có thể tìm luật sư khởi tố họ. Nhưng anh không thể vì tranh chấp giữa mình và họ mà làm tôi mất việc, khiến cho tôi cùng các anh em không có cơm ăn."

"Hiện tại tôi cho anh một cơ hội, anh đừng làm khó tôi, tôi cũng sẽ không làm khó anh. Tôi chỉ cần mang 3500 đồng đi nộp, mà không phải mang theo tiền và anh cùng rời khỏi nơi này. Trước khi ngài Coty bảo tôi tới đã nói với tôi, cũng có thể không cần tiền, nhưng người nhất định phải mang đến..."

"Anh biết đấy, đôi khi những nhân vật lớn này thà không thu về một ít tiền cũng phải trút giận cho bằng được. Chờ anh đến bên kia, có sống sót hay không, có tàn phế hay không, tôi hoàn toàn không thể đoán trước. Nếu anh cho rằng 3500 đồng còn quan trọng hơn tính mạng và sức khỏe của mình thì hãy gật đầu, chúng tôi sẽ không đòi tiền anh nữa, lập tức rời đi! Nói cho tôi biết lựa chọn của anh, ngài White."

Vẻ mặt của ngài White vô cùng sợ hãi, thực ra hắn ta đã nợ khoản tiền này hai cũng dừng tính lãi từ một năm trước rồi.

Alberto rất rõ ràng, với loại người không có ý định trả tiền này, dù bạn nói cho đối phương biết tiền lãi đã gấp mười lần tiền vốn, họ cũng sẽ tỏ ra không sao cả, dẫu sao ngay từ đầu đã không có ý định trả tiền.

Thực ra những người vay nặng lãi đều giống nhau từ trong xương cốt, lúc thiếu tiền đừng nói lãi suất cao, dù lãi suất gấp trăm lần, họ cũng sẽ không nhíu mày ký tên mình lên.

Về phần có thể trả hay không, ai mà quan tâm cái này?

Nếu thật sự quan tâm cái này thì còn vay nặng lãi làm gì?

Có một số người là như thế, ôm tâm lý may mắn, cảm thấy những người này sẽ không vì một chút tiền mà làm gì mình.

Ngài White không nói gì, Lance ngậm điếu thuốc, hai tay nắm lấy tay cầm gậy bóng chày, giơ lên cao.

Hắn ta lập tức lộ ra vẻ kinh hãi, thậm chí còn lạc giọng: "Tôi không có tiền!"

"Anh nói dối!"

Ầm, gậy bóng chày nện mạnh lên đùi của ngài White, xương đùi của hắn ta dù cứng cũng đã xuất hiện vết nứt, phát ra tiếng răng rắc, không còn chắc chắn như trước.

Hắn ta ôm đùi lăn lộn trên mặt đất, cơn đau khi xương cốt bị đánh nứt khó thể chịu đựng, thậm chí hắn ta còn chảy cả nước mũi!

Lance nhìn ngài White, liếc qua phòng bếp, đi tới, cầm một con dao ăn.

Điều này khiến cho ngài White càng hoảng sợ hơn!

Lance lau con dao: "Tôi là người Đế Quốc, nhập cư trái phép, ai mà biết lúc nào sẽ bị Cục di trú tóm cổ đưa về nước. Chỉ cần có thể sống sót ở đây, ngài White, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro giết người, nhưng anh đã sẵn sàng bị giết chưa?"

Nhìn Lance đi vào phòng ngủ, lấy ga trải giường ra trải trên sàn nhà, cả người ngài White run lên, dường như xương đùi bị nứt cũng không còn đau nữa.

Vẻ mặt của hắn ta cực kỳ dữ tợn, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng như khóc lóc hét lên: "Ở trong chậu hoa ngoài ban công! Chết tiệt! Cầm tiền cút khỏi căn hộ của tao, tao sẽ kiện chúng mày!"

Lance cười nhếch mép: "Đó là chuyện của anh, ngài White!"

Hắn đi đến ban công, ném mấy chậu hoa xuống đất, từ trong hai chậu hoa tìm được hai túi chip bọc bằng giấy kraft, cộng lại có 5000 đồng.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.