Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vòng thứ hai (1)

Phiên bản Dịch · 1484 chữ

Lại xảy ra chuyện?

Ngài Anderson thoáng sững sờ, lập tức tỉnh táo, lông mày dựng ngược lên: "Tên khốn đó lại đến nữa?"

Quản lý biết ông ta đang nói đến ai, vội lắc đầu: "Không phải hắn, tôi không biết nên giải thích thế nào, ngài ra xem sẽ rõ!"

Ngài Anderson cởi tạp dề, sải bước đi về phía sảnh trước, khi đứng ở cửa ra vào, cả người ông ta chết lặng!

Nhà hàng đã chật kín người, nhưng vấn đề là mỗi bàn chỉ có một người, hơn nữa những người này gọi nhiều nhất là 3 đồng, rất nhiều người chỉ gọi 2 đồng.

Một phần bánh mì, một phần món khai vị, hoặc một bát súp.

"Tôi nghĩ họ sẽ rời đi nhanh chóng nên đã không thông báo cho ngài, nhưng ai ngờ họ đến rồi thì không chịu đi nữa. Khách ở bên ngoài vì không có bàn trống nên đã bỏ đi rất nhiều, những người này cũng không chịu rời khỏi đây, họ đều nói là chưa ăn xong và từ chối ghép bàn."

Huyết áp của ngài Anderson tăng vọt, nơi này tổng cộng có mười bảy cái bàn, điều này có nghĩa là buổi trưa hôm nay chỉ thu vào không đến 40 đồng!

Phải biết rằng mỗi ngày chi tiêu thấp nhất của nhà hàng này cũng hơn 150 đồng, nói cách khác, cho dù buổi tối kín bàn, hôm nay cũng sẽ không có thu nhập gì, ngược lại sẽ lỗ một khoản lớn!

Thái dương của ông ta lại giật giật, cảm giác quen thuộc kia lại ập đến, ngài Anderson cố nén cơn tức giận, thấp giọng gầm lên: "Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát, tôi muốn cảnh sát tống hết đám rác rưởi này vào thùng rác!"

Ngài Anderson cũng được coi là người nổi tiếng ở khu này, tài nấu nướng của ông ta rất tốt, nghe nói Thị trưởng tiền nhiệm từng ăn món ông ta làm bếp trưởng ở nhà hàng khác, còn khen ngợi ông ta trước mặt mọi người.

Ở Liên Bang, hiệu ứng người nổi tiếng rất rõ ràng và quan trọng, chính vì Thị trưởng tiền nhiệm cho rằng trình độ nấu nướng của ngài Anderson đủ để tự kinh doanh một nhà hàng, lúc này mới ông ta nảy ra ý định tự làm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân sau này ông ta tự mình ra mở nhà hàng, ngay cả nhân vật thượng lưu đã ăn qua rất nhiều món ngon như như Thị trưởng cũng khen đồ ăn ông ta nấu rất ngon, ông ta còn phải lo lắng gì nữa?

Người có kỹ thuật ở đâu cũng được người ta tôn trọng, bất kể là nấu ăn hay làm nghề gì khác.

Xe cảnh sát nhanh chóng chạy tới, một lúc đến hai chiếc, tổng cộng bốn cảnh sát.

Ban đầu họ còn hơi căng thẳng, lúc ngài Anderson báo cảnh sát, cảm xúc của ông ta đang trong trạng thái không ổn định, ngoài chửi bậy ra thì nói năng lộn xộn, họ còn tưởng rằng nhà hàng bị tấn công.

Nhưng sau khi vào trong mới phát hiện, nơi này yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.

"Ngài Anderson, ông nói có người ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ông? Người đó ở đâu? Ông có thấy hắn ta chạy về phía nào không?"

Ngài Anderson cố nén giận, chỉ vào những người ngồi bên bàn ăn nói: "Còn ai khác ngoài họ? Mấy người này cấu kết với nhau muốn tôi không làm ăn được, bắt hết họ lại, không có ai là vô tội!"

Cảnh sát nhìn những người trẻ tuổi đang yên lặng ăn bánh mì, tuy rằng mỗi miếng đều rất nhỏ nhưng đúng là đang ăn, thoáng chốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Họ không trả tiền?"

Quản lý nói đúng sự thật: "Đã trả tiền rồi."

"Vậy họ gây rối?"

Quản lý vẫn thành thật trả lời: "Họ đều ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn cơm."

Cảnh sát lập tức tỏ vẻ không vui, vô thức chống hai tay lên thắt lưng: "Vậy là các ông gọi điện báo cảnh sát để trêu đùa chúng tôi?"

Ngài Anderson hít sâu, ông ta đã sắp xếp lại mạch suy nghĩ: "Những người này gọi món 2 đồng rồi ngồi lì không đi khiến khách hàng khác không vào được, đây chẳng phải là quấy rối à?"

Cảnh sát sững người: "Họ đã gọi đồ ăn và cũng đã trả tiền, các ông dựa vào cái gì mà yêu cầu họ phải ăn xong trong thời gian quy định? Các ông có quy định này, và có trưng bày cho tất cả những người vào xem không?"

Ngài Anderson vô cùng tức giận: "Vậy tôi không có cách nào xử lý đám người này hả?"

Viên cảnh sát liếc nhìn những người trẻ tuổi này, chỉnh lại vành mũ: "Xem ra là vậy, ngài Anderson. Họ không phạm tội, cũng không từ chối trả phí ăn uống, chỉ là ăn chậm một chút, không có bất kỳ điều luật nào yêu cầu tôi bắt giữ những người ăn chậm. Vậy nên..."

Anh ta lắc đầu: "Chuyện này tôi không thể làm gì được, ngài Anderson. Hơn nữa tôi phải nhắc nhở ông một chút, nếu ông đuổi họ ra ngoài trước khi họ ăn xong, ông có thể sẽ gặp rắc rối đấy."

Anh ta kéo ngài Anderson vào góc: "Tôi có thể thử dọa họ một chút, không chắc chắn sẽ thành công, nhưng cũng có khả năng. Song việc này rất rủi ro, nếu như phân cục biết tôi không làm việc theo quy định sẽ gây phiền phức cho tôi."

Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm ngài Anderson, nếu cảnh sát thành phố Kim Cảng chỉ trông chờ vào đồng lương ít ỏi mỗi tháng, thì ngay cả cơm cũng chưa chắc đã đủ no.

Ngài Anderson đã thấy ánh mắt tham lam này ở rất nhiều người, trong lòng ông ta chửi rủa tất cả mọi thứ ở đây!

Song ông ta vẫn móc từ trong túi ra hai tờ 5 đồng, ở góc khuất không ai nhìn thấy, dúi vào tay viên cảnh sát.

"Không đủ, chúng tôi đến hai xe."

Ngài Anderson nhìn vào mắt anh ta, hai người không ai nhường ai nhìn nhau khoảng bốn năm giây, ngài Anderson lại lấy ra 10 đồng.

Viên cảnh sát lúc này mới hài lòng mỉm cười: "Cho dù họ vì tôi vi phạm quy trình mà trừng phạt tôi, tôi tin gia đình tôi cũng sẽ không vì thế mà chịu đói, ông là người tốt, ngài Anderson!"

Anh ta nói xong chỉnh lại mũ cảnh sát, đi về phía bàn gần nhất.

Đó là một thanh niên trông chỉ khoảng mười chín tuổi, cậu ta hơi hoảng, nhưng nhớ đến những gì Lance đã dặn dò trước khi đến, tuy sợ hãi nhưng cậu ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Viên cảnh sát ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nhìn cậu ta với ánh mắt hung hăng: "Cậu có quen những người khác không?"

Người thanh niên lắc đầu: "Tôi không quen."

"Thực ra tôi biết ai sai khiến cậu đến đây, nếu cậu không muốn vào tù một thời gian, tốt nhất hãy nói thật cho tôi biết."

Người thanh niên mím chặt môi không nói gì, thậm chí còn bớt sợ hơn, bởi vì những lời này, Lance đã nói trước cho họ biết sẽ gặp phải, và cả cách đối phó như thế nào.

Nhìn người thanh niên này rõ ràng hơi sợ hãi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh và im lặng, mặt viên cảnh sát hơi nóng lên.

"Cậu là người Đế Quốc?"

"Vâng."

"Lấy thẻ cư trú vĩnh viễn của cậu ra, tôi cho rằng cậu là người nhập cư trái phép..."

Ai mà ngày nào cũng mang theo cái này bên mình chứ?

Nhưng người thanh niên này lại lấy thẻ cư trú vĩnh viễn ra, nhìn tấm thẻ đó, viên cảnh sát hơi sững sờ, nhưng anh ta lập tức nhận ra, đây quả thực là có tổ chức.

Thực ra đến lúc này, anh ta đã không muốn quản nữa, ma mới biết chuyện này liên quan rộng cỡ nào, nhưng anh ta đã nhận tiền, ít nhiều gì cũng phải làm cho có lệ.

"Tấm thẻ này có thể là giả, tôi cần cậu đi theo tôi một chuyến."

Viên cảnh sát nghĩ ra một cách hay, dẫn một người đi, những người khác anh ta mặc kệ, vừa có thể báo cáo lại với 20 đồng kia, lại không phá hỏng kế hoạch của người ta.

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.