Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại có chuyện (2)

Phiên bản Dịch · 1036 chữ

Hắn liếc nhìn những cô gái bên cạnh, mỉm cười nói thêm: "Và cả những người chị em nữa."

Các cô gái cười khúc khích, cảm thấy Lance là một người rất thú vị, rất ít người nói chuyện kiểu này, lại còn cởi mở và hướng ngoại như vậy.

Ennio tiếp tục hỏi: "Vậy nội dung công việc là gì?"

"Thưởng thức đồ ăn..."

Thực ra ban đầu Lance đã nghĩ đến việc đi tìm một số người lang thang, nhưng rất nhanh hắn lại nghĩ, người lang thang vốn không thể vào nhà hàng, quản lý ở cửa sẽ ngăn cản họ.

Nếu người lang thang không vào được, vậy thì việc thuê họ sẽ trở nên vô nghĩa.

Nếu cung cấp quần áo để họ có thể vào nhà hàng, chi phí sẽ tăng lên, lại không đạt được mục đích chọc tức ngài Anderson, chi bằng cứ tìm một số người bình thường.

Hơn nữa, so với việc giao công việc này cho người khác làm, không bằng đưa cho con em của những người di cư này.

Họ có thân phận hợp pháp, những việc mà họ làm cũng không vi phạm pháp luật, cùng lắm là bị chỉ trích một trận, không tổn hại gì đến thân thể.

Đồng thời còn có thể xây dựng hình tượng bản thân là một người "có năng lực" trong cộng đồng người di cư, đây là một việc lợi cả đôi đường.

Rất nhanh đã có đủ số người trẻ tuổi hy vọng có thể tham gia vào hoạt động lần này, kiếm tiền chỉ là một phần, phần lớn là do họ cảm thấy hứng thú với kế hoạch của Lance.

Sáng hôm sau, ngài Anderson nhìn thấy nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ, cảm thấy rất hài lòng.

Ý nghĩa của việc tuyển dụng người học việc là: Trả lương ít nhất, làm được nhiều việc nhất.

Ông ta không giống ông chủ béo Johnny, không chỉ không trả lương cho người học việc mà còn bắt người học việc cống tiền cho mình.

Ngài Anderson sẽ trả cho mỗi học việc 15 đồng tiền lương, song họ gần như phải sống trong nhà hàng suốt ngày, không có ngày nghỉ.

Hàng ngày, từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối, gần như tất cả thời gian đều là làm việc, trừ khi trong nhà hàng không có khách.

Tuy điều kiện rất khắc nghiệt nhưng vẫn có rất nhiều người tranh nhau muốn vào làm học việc, bởi vì bản thân ngài Anderson là người đã trải qua con đường từ người học việc đến ông chủ nhà hàng.

Những học việc này và gia đình của họ đều cho rằng họ nhất định có thể học được những kỹ năng thực sự ở đây, sau đó trở thành nhà tư bản giống như ngài Anderson, thuộc về tầng lớp trung lưu.

Sau khi kiểm tra xong tất cả nguyên liệu, thời gian đã gần đến mười giờ, trưa cuối tuần, lượng khách thường đến muộn hơn một chút, khoảng mười hai giờ, nhưng sẽ kéo dài đến hai, ba giờ chiều.

Sau đó không cần nghỉ ngơi quá lâu, đến năm giờ chiều là có thể bắt đầu chuẩn bị cho giờ cao điểm buổi tối, mỗi cuối tuần đều là thời điểm nhà hàng kiếm được nhiều tiền nhất, giống như ngày hôm qua.

Hôm nay, ngài Anderson định cố gắng kiếm được nhiều tiền hơn một chút, để chuẩn bị cho việc mở rộng kinh doanh của mình.

Vừa đến mười giờ đã nghe thấy quản lý đang tiếp đón khách ở phía trước, tuy ngài Anderson cảm thấy hơi sớm nhưng có khách đến dùng bữa, ai quan tâm đến việc sớm hay muộn chứ?

Chỉ cần họ trả tiền, ông ta sẽ làm những món ăn mà họ muốn.

Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến để gọi món, các đầu bếp đều chuẩn bị sẵn sàng để làm việc. Song khi nhìn vào thực đơn, tổng cộng các món ăn trên đó chỉ hết 1 đồng 99 xu.

Một phần bánh mì 99 xu, một phần salad thập cẩm 1 đồng.

Bánh mì được đựng trong một chiếc giỏ đan thủ công, dù sao thì ở tiệm bánh, 15 xu đã có thể mua được một ổ bánh mì đủ để ăn no, cho dù nhà hàng có tăng giá thì cũng sẽ không quá đáng.

99 xu cho một pound bánh mì, số bánh mì này đủ cho hai đến ba người ăn no.

Salad thập cẩm là một trong những món ăn bán chạy nhất của nhà hàng, nguyên liệu chính là một số loại rau củ giòn, trộn với một ít thịt đã lọc xương được nấu chín tới nhưng vẫn còn độ dai.

Đây là một món khai vị chua ngọt, rất ngon miệng, nhưng những người chỉ gọi mỗi món này… Hình như không nhiều lắm.

Ngài Anderson hỏi thăm, thì ra vị khách này chỉ có một mình, một người ăn món này cũng đủ rồi.

Ông ta đã từng gặp những người muốn đến nhà hàng để trải nghiệm không khí cao cấp nhưng lại ngại túi tiền eo hẹp rồi, bởi vậy nên không nói gì thêm, chỉ dặn dò mọi người phải đảm bảo chất lượng món ăn.

Không thể vì khách hàng chi tiêu ít, lại chỉ có một mình mà qua loa với họ được.

Ngài Anderson dậy rất sớm, sau khi trải qua giờ cao điểm bận rộn, lúc này ông ta thấy hơi buồn ngủ.

Ông ta chào quản lý, rồi đi vào phòng nghỉ để chợp mắt một lát.

Mơ màng không biết bao lâu, đột nhiên tiếng gõ cửa ầm ầm khiến ngài Anderson giật mình tỉnh giấc, ông ta bật dậy, ngơ ngác một lúc rồi mới đi mở cửa.

Ông ta với tay lấy chiếc tạp dề treo trên tường, đeo lên cổ: “Khách đông quá, mọi người không xử lý được à? Tôi ra ngay đây."

Người quản lý cuống cuồng nói: "Phía trước lại xảy ra chuyện rồi!"

Bạn đang đọc Đế Quốc Bóng Tối (Dịch) của Tam Cước Giá
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhphat2004
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.