Lại có chuyện (1)
"Kia là ai?"
Ở một góc khác, bảy tám thiếu niên vây quanh một thanh niên đội mũ lưỡi trai chừng hai mươi tuổi.
Loáng thoáng có thể thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai là trung tâm của nhóm nhỏ này.
Một thiếu niên trông nhỏ tuổi hơn chút nói: "Nghe nói tên Lance, người di cư trái phép đến từ Balmain. Nói gì mà hoàn thành một công việc thì có thu nhập 200 đồng, vừa rồi vì chuyện này mà Rob đáng ghét cãi nhau với hắn."
Balmain không phải là khu vực phát triển ở Đế Quốc, nơi này lấy nông nghiệp làm trụ cột kinh tế, tuy cũng có thành thị phát đạt nhưng so với khu vực phồn hoa như Đế Đô thì vẫn hơi lạc hậu.
Phần lớn những người Đế Quốc có được thẻ cư trú vĩnh viễn và quốc tịch đều đến từ các khu vực phát triển ở Đế Đô, cũng chỉ có những người này mới có thể thuận lợi lấy được hai thứ này.
Vậy nên khi nhắc đến quê nhà của Lance, cậu trai nhỏ tuổi nhất kia không hồ hởi lắm.
"Mặc kệ hắn đến từ đâu, chỉ cần hắn và Rob không hợp nhau, chúng ta có thể làm bạn. Còn về công việc có thu nhập 200 đồng, chúng ta có thể nghe xem hắn nói thế nào, thuận tiện làm quen."
Vòng quan hệ của Rob ở đây không tốt lắm, anh ta thừa hưởng tính thực dụng và xu nịnh của ngài Burton, đồng thời lại không che giấu những phẩm chất này cho tốt.
Đối với những người nghèo, những người mà Rob khinh thường, anh ta sẽ hay nói móc họ vài câu, hoặc mỉa mai, khiến người ta có cảm giác anh ta cao quý hơn họ.
Còn với những kẻ nhà giàu có, có địa vị xã hội nhất định, anh ta sẽ vẫy đuôi nịnh nọt như một con chó Nhật.
Càng như vậy, mọi người càng không thích Rob, bất kể là những người mà anh ta khinh thường hay những người mà anh ta muốn nịnh bợ.
Đương nhiên, tuy mọi người không thích Rob nhưng cũng không đến mức căm ghét, chỉ là không thích, đây cũng là nguyên nhân anh ta còn có thể xuất hiện ở đây.
Nhóm người này vừa mới đến gần Lance đã nghe thấy giọng hắn: "Hiện tại tôi có một công việc cần người làm, tôi không muốn nhường cơ hội này cho người khác nên nghĩ ngay đến những người anh em của chúng ta."
Chàng trai trẻ đội mũ lưỡi trai chen vào một câu: "Có thể hỏi cụ thể làm gì không? Hơn nữa, anh có thể trả cho chúng tôi bao nhiêu tiền công cho công việc này?"
Lance xoay người nhìn cậu ta, một chàng trai da trắng, nhìn qua cao tầm mét bảy ba đến bảy lăm, chiều cao này đã được coi là khá cao ở thời đại này rồi.
Vóc dáng cậu ta trông hơi gầy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần dài màu sẫm, đeo một chiếc thắt lưng hơi cũ kỹ, song đôi giày da được đánh bóng loáng, cùng với một chiếc mũ lưỡi trai màu xám.
Nhiều lúc Lance không hiểu được thói quen đội mũ trong thời tiết nóng nực như thế này, hơn nữa không chỉ có cậu ta, người lớn, người đi đường, rất nhiều người đều đội mũ, chẳng lẽ họ không thấy nóng à?
Đón lấy ánh mắt của Lance, chàng trai đội mũ lưỡi trai chủ động đưa tay ra: "Ennio, người Docanis."
Lance nắm lấy tay cậu ta, mỉm cười nói: "Lance, người Balmain."
Hai người nhanh chóng buông tay nhau ra, Ennio hỏi: "Vừa rồi tôi nghe nói anh có một công việc khá tốt, có thể giới thiệu cho chúng tôi không?"
"Đúng vậy."
"Tôi có thể hỏi đó là công việc gì, và tiền công là bao nhiêu không?"
Thực ra những người trẻ tuổi xung quanh đều muốn biết những điều này, nếu không họ cũng sẽ không lại gần.
Mặc dù phần lớn mọi người ở đây đều có thẻ cư trú vĩnh viễn và quốc tịch nhưng điều này không có nghĩa là họ nhất định là người giàu có, họ chỉ thuộc tầng lớp trung lưu.
Giống như ngài Burton sống trong căn hộ nhỏ hẹp ở khu ổ chuột, mới là thực trạng của hầu hết những người di cư.
Có thể trở thành ông chủ ngân hàng giống như ngài Gorbachev là số ít trong số ít, có lẽ trong ba vạn người di cư chỉ có hai, ba người như vậy.
Đa số mọi người vẫn khao khát có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
"Tôi không biết các cậu có biết tính chất công việc của tôi hay không, nói đơn giản là loại công việc mà tôi giải quyết vấn đề cho người khác, sau đó họ trả tiền công cho tôi. Tôi có thể đảm bảo với các cậu, tuyệt đối không vi phạm pháp luật, nhưng có thể sẽ có một chút rắc rối nhỏ. Công việc lần này chỉ mất một ngày, từ mười giờ sáng đến khoảng tám giờ tối, không cần lao động chân tay, chỉ cần ngồi một chỗ, không được rời đi giữa chừng. Tôi có thể trả cho các cậu..."
Lance có thể cảm nhận rõ ràng mọi người xung quanh đều đang nín thở, hắn giơ một bàn tay ra, xòe các ngón tay: "5 đồng!"
Có người kinh ngạc thốt lên, một ngày có thể kiếm được 5 đồng, vậy chẳng phải một tháng có thể kiếm được 150 đồng ư?
Ngay cả hơi thở của Ennio cũng trở nên dồn dập, cậu ta cũng cần tiền, ở đây không có mấy người là không cần tiền.
"Công việc này có thể làm trong bao nhiêu ngày, tiền công được trả như thế nào?"
Nhìn thấy càng lúc càng nhiều người trẻ tuổi vây quanh, Lance kiên nhẫn giải thích: "Đây là một công việc tạm thời, chỉ có một ngày, nhưng sau này có thể sẽ có những công việc khác dành cho các cậu. Sau khi hoàn thành công việc, các cậu sẽ được nhận tiền ngay lập tức, tuyệt đối không chậm trễ. Như tôi đã nói, số tiền này cho ai cũng được, thế thì tại sao tôi không đưa nó cho những người anh em của mình?"
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |