Vòng tròn của người Đế Quốc (2)
Khoảng hơn bốn mươi nam nữ thanh niên tụ tập trò chuyện cùng nhau, khi Lance đi tới, Gerald là người đầu tiên nhìn thấy hắn.
Không có cách nào khác, lúc ở trên tàu Lance rất quan tâm đến bọn họ.
Vì Gerald có ngoại hình rất giống con gái, nên thường xuyên bị một số người dùng lời lẽ ác ý công kích, thậm chí là bắt nạt như sai cậu ta đi làm mấy việc lặt vặt cho người khác.
Lance đã giúp câu ta giải quyết một số rắc rối, chắc hẳn hắn là một người để lại ấn tượng sâu sắc với Gerald.
"Lance!" Cậu ta vừa nhảy chân sáo vừa vẫy tay, khiến cho ánh mắt của nhiều người hơn đổ dồn về phía Lance.
"Đây chính là người anh em tốt mà cậu nói à?" Anh họ của Gerald nhìn Lance đang đi tới rồi nhận xét: "Ăn mặc già quá, chẳng có chút sức sống nào của tuổi trẻ cả."
Đương nhiên là sự ghen tị trong lời nói của anh ta không thể che giấu được, quần áo mà đa số những người trẻ tuổi ở đây mặc chỉ có giá 2 đến 3 đồng một bộ, nhiều nhất cũng chỉ 4 hoặc 5 đồng một bộ.
Nhưng bộ quần áo trên người Lance có giá hơn 10 đồng, khiến cho họ lép vế hơn hẳn.
Hơn nữa ở độ tuổi này của họ, ai mà chẳng muốn mình trông trưởng thành hơn một chút.
Gerald chạy tới ôm chầm lấy Lance, nhưng Lance luôn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì Gerald quá xinh đẹp.
Nhưng may là cái ôm này nhanh chóng kết thúc, Gerald kéo Lance giới thiệu bạn bè bên này của mình.
"Đây là anh họ của tôi, Rob… Đây là chị họ của tôi, Nancy… Đây là bạn gái của anh họ tôi, Selina..."
Lance chào hỏi tất cả mọi người một cách thân thiện, bắt tay, cũng có một số người khác luôn nhìn về phía bên này.
Khí chất của hắn không giống với khí chất của những người này, mang theo một loại "cứng rắn" khó diễn tả.
"Lance, cậu có người thân ở đây không?"
Rob là người đầu tiên đặt câu hỏi, bạn gái của anh ta là Selina vẫn luôn quan sát Lance, khiến anh ta hơi ghen tị.
Lance cũng không để ý đến điều này: "Không, tôi chỉ có một mình ở đây."
Rob mỉm cười: "Vậy cậu vẫn chưa có quốc tịch vĩnh viễn à?"
"Đúng vậy, tạm thời vẫn chưa có."
Lance không nói dối, thừa nhận một cách rất thẳng thắn.
Vốn dĩ Nancy cũng đang quan sát Lance, nhưng khi anh trai cô ta hỏi vấn đề này, và Lance lại trả lời một cách thành thật như vậy, đột nhiên cô ta không còn hứng thú với hắn nữa.
Có tấm thẻ này hay không, sự khác biệt rất lớn.
Họ đã gặp rất nhiều người cùng trang lứa không có thẻ xanh, mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, nhưng mỗi tháng chỉ kiếm được mười mấy đồng, hai mươi đồng.
Nhưng những người có quốc tịch Liên Bang như họ được hưởng rất nhiều sự bảo vệ của pháp luật, thời gian làm việc mỗi ngày sẽ không vượt quá mười một tiếng, hơn nữa còn được nghỉ hai ngày cuối tuần, cùng với các phúc lợi khác, bảo hiểm.
Tuổi của họ cũng không còn nhỏ nữa, lúc này nếu yêu đương đều hướng đến mục tiêu kết hôn.
Nancy không có khả năng sẽ yêu đương với một người không có quốc tịch Liên Bang, càng không thể kết hôn, một mối tình chắc chắn sẽ không có kết quả không phải là điều cô ta mong muốn.
Rob cảm thấy bạn gái của mình dường như cũng đã mất đi hứng thú với chàng trai trước mặt này, tâm trạng của anh ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thậm chí còn có chút cảm giác hơn người.
"Vậy bây giờ cậu làm công việc gì?"
Lance cũng không định vòng vo với những thanh niên này, hắn nói thẳng: "Tôi làm việc cho một công ty, họ giao đơn hàng cho tôi, sau khi tôi hoàn thành thì sẽ nhận được tiền công dựa trên số tiền của đơn hàng."
Rob cảm thấy mình đã hiểu, cười nói: "Vậy chẳng phải là nhân viên bán hàng sao?"
"Gần giống vậy!"
Anh ta lại hăng hái trở lại: "Cậu bán gì vậy, có lẽ chúng tôi có thể giúp cậu có thêm chút hoa hồng."
Lance cười, không nói gì, Rob cho rằng hắn không tiện nói, nên tiếp tục xoáy sâu vào điểm mà anh ta cho là nhược điểm: "Vậy công việc này của cậu có kiếm ra tiền không?"
Quả thực có một số nhân viên bán hàng không cần thẻ lao động, họ chỉ cần dẫn khách hàng đến công ty hoặc cửa hàng, giao tiền đặt hàng là có thể nhận được hoa hồng.
Mục đích của việc làm này là để các nhà tư bản né tránh một số khoản chi tiêu không cần thiết, đồng thời cũng có thể giải thích tại sao Lance lại ăn mặc chỉnh tề như vậy.
Có thể là vì công việc, hắn cố ý thuê một bộ quần áo để mặc!
"Đơn gần đây kiếm được 200 đồng."
Rob vốn còn định nói chút gì đó chợt im lặng, ngược lại là Gerald kinh ngạc nhiên rú lên: "Nhiều tiền như vậy?"
"Nhiều lắm sao?" Lance lắc đầu: "Đây chỉ là một đơn hàng rất nhỏ, đương nhiên nếu cậu thấy được đơn hàng lớn hơn."
Tâm trạng Rob trở nên hơi phức tạp, giống như vẻ mặt của anh ta: "Nghe này, nếu như cậu không kiếm được tiền gì, sẽ không có ai chê cười cậu. Nhưng nếu như cậu chỉ là muốn thu hút sự chú ý của chúng tôi, bịa ra lời nói dối này, tôi cảm thấy trò này chẳng vui vẻ gì! Cậu cảm thấy một người di cư trái phép vừa đến Liên Bang còn chưa có thân phận hợp pháp, có thể kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ với một đơn hàng sao? Cậu nên làm việc cho đến nơi đến chốn..."
Rob còn muốn nói gì đó, nhưng bị Selina kéo ra khỏi đám người, đi được vài bước, cô ta đẩy một cái: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Gần như tất cả mọi người đều nhìn ra được anh đang nhằm vào Lance!"
Rob đi vài bước: "Anh không quen nhìn cái vẻ tự cho mình là đúng của cậu ta, cậu ta cùng lắm chỉ là một người di cư trái phép không có thân phận thôi, hơn nữa em không phát hiện ra sao? Cậu ta nói dối, định lừa gạt mọi người, em và cả Nancy. Anh là bạn trai của em, em không bênh vực anh, ngược lại che chở cho cậu ta?"
Selina hơi khó hiểu, bình thường Rob là một người không tồi, tuy có chút di truyền từ ngài Burton nhưng anh ta che giấu tính kiêu ngạo và hơi cay nghiệt rất tốt, miệng lưỡi cũng hơi độc địa.
Cũng có thể xem như một cách tự bảo vệ mình, song cô ấy thật sự không chịu nổi biểu hiện của Rob hôm nay, anh ta trông giống hệt một người phụ nữ chua ngoa đanh đá!
Cô ấy vung tay: "Anh thật sự nên ngẫm nghĩ lại đi." Nói xong định rời đi, biểu hiện hôm nay của Rob khiến cô ấy mất hết mặt mũi.
Dĩ nhiên Rob sẽ không để bạn gái rời đi, anh ta chạy tới nắm lấy tay cô ấy, hai người cãi cọ ầm ĩ rồi bỏ đi xa.
Sau khi Rob rời đi, càng nhiều người vây quanh...
Đăng bởi | thanhphat2004 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |