Người dịch: Whistle
Tháng 1 năm 1848 ở Vienna lạnh giá khác thường, băng tuyết vẫn chưa tan.
Gió lạnh thổi qua, Franz rùng mình, các sĩ quan quý tộc phía sau còn thê thảm hơn, nhiều người đã run cầm cập vì lạnh.
Nếu Franz không ở trên sân tập, có lẽ bọn họ đã chạy về phòng để sưởi ấm.
Không còn cách nào khác, lòng tự tôn của quý tộc không cho phép họ rút lui vào lúc này.
Trung tướng Albrecht, người phụ trách huấn luyện, nở một nụ cười hài lòng, y không ngờ là Franz lại dùng cách này để khiến đám công tử bột này tham gia huấn luyện.
Giữa trời đông giá rét là lúc thử thách ý chí của con người nhất. Franz biết rằng những ngày tháng yên bình của Áo sắp kết thúc, một khi Cách mạng tháng Ba nổ ra, nơi nào là an toàn nhất?
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là doanh trại quân đội!
Cho dù là đàn áp cuộc nổi loạn hay là bỏ trốn, thì ở trong quân đội cũng an toàn hơn là ở trong cung điện.
Đám sĩ quan quý tộc phía sau chính là tâm phúc của Franz, mặc dù nhìn thế nào cũng không đáng tin cậy, nhưng ít nhất cũng phải thử một lần chứ?
Khi phát hiện ra đồng đội của mình quá tệ, đừng hoảng sợ, đừng sợ hãi, bởi vì kẻ địch của bạn còn tệ hơn!
Đây chính là tự tin của Franz, lực lượng phòng thủ thành phố dù có tệ đến đâu thì cũng là quân đội, đúng không?
Kẻ thù mà hắn phải đối mặt không phải là cường quốc thế giới, thậm chí còn không phải là quân đội chính quy. Nếu kẻ thù có thể trang bị súng cho mỗi người, vậy thì hắn thua chắc!
- Nghiêm!
- Tất cả mọi người chạy một vòng quanh sân tập, ai không hoàn thành nhiệm vụ thì sáng nay không có cơm ăn!
Albrecht lạnh lùng ra lệnh, trong gió rét, rất nhiều người run lên vì sợ.
Sân tập này không hề nhỏ, một vòng ít nhất cũng phải mười mấy dặm, đối với những quý tộc được nuông chiều từ bé này mà nói, đây quả thực là quá sức.
Chưa kịp để bọn họ từ chối, Franz đã dẫn đầu chạy về phía trước, bọn họ không còn cách nào khác là phải nghiến răng đuổi theo.
Ai bảo bọn họ đã tự mình khoác lác chứ? Trước khi bắt đầu huấn luyện, Franz đã thiết đãi những sĩ quan này một bữa.
Sau vài ly rượu, tất cả bọn họ đều quên mất bản thân là hạng người gì. Không cần suy nghĩ, bọn họ đã đồng ý với yêu cầu của Franz.
Bây giờ thì hay rồi, phải cùng Thái tử huấn luyện, ai sợ hãi thì là cháu trai, vì vinh quang của quý tộc, bọn họ nhất định phải kiên trì.
Nếu không, hãy chuẩn bị trở thành trò cười cho giới quý tộc! Không giữ chữ tín thì cũng phải xem đối tượng là ai mới được?
Rất nhiều người đang chờ đợi Franz không chịu nổi, bọn họ sẽ nhân cơ hội yêu cầu giảm cường độ huấn luyện. Vừa có thể giữ thể diện cho Thái tử, bọn họ cũng không phải chịu khổ.
Rõ ràng, kết quả cuối cùng đã khiến mọi người thất vọng, cơ thể của Franz được rèn luyện từ nhỏ, mười mấy dặm này, hắn vẫn có thể chạy hết.
Bữa sáng bắt đầu, Franz và các sĩ quan quý tộc đã chạy xong ăn bánh mì, uống sữa, yên lặng nhìn đội quân hùng hậu vẫn đang chạy với tốc độ rùa bò.
Nhìn thấy có người ngất xỉu, được người ta khiêng xuống điều trị, mọi người còn không quên chỉ trỏ, như thể những người này là nỗi nhục của giới quý tộc, khiến cho những người còn lại không dám bắt chước.
Ai cũng có lòng tự trọng, trước mặt mọi người, không ai muốn thừa nhận mình là kẻ vô dụng.
Hơn nữa, Franz cũng không phải là ai cũng chọn, những người tham gia khóa huấn luyện lần này hầu hết đều là thanh niên mười mấy, hai mươi tuổi, những lão già kia đương nhiên không có trong đó.
Theo Franz, những thiếu niên tuổi mới lớn này vẫn có thể cứu vãn được, bồi dưỡng một chút, biết đâu có thể trở thành lực lượng nòng cốt của Đế quốc Áo.
Còn những lão già kia thì thôi, cho dù có bồi dưỡng thế nào cũng không thể thay đổi bản chất sâu mọt của bọn họ, năng lực càng mạnh, nguy hại càng lớn.
Nhìn tên sĩ quan cuối cùng chạy xong, Franz không cười nhạo, mà còn vỗ tay khen ngợi.
- Thưa Đại công, bọn họ thể hiện kém cỏi như vậy, sao ngài còn vỗ tay? - Một sĩ quan bên cạnh rất biết phối hợp hỏi.
Franz giả vờ nghiêm túc nói:
- Không, bọn họ thể hiện không tệ, mặc dù quá trình có chút gập ghềnh, nhưng bọn họ vẫn kiên trì hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là một quân nhân đúng nghĩa, tất nhiên là thể chất của mỗi người vẫn cần phải tăng cường!
Nghe vậy, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, đúng vậy, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, không hề làm mất mặt bản thân.
Tất cả đều tự an ủi bản thân, quân nhân mà, lấy việc hoàn thành mệnh lệnh làm yếu tố hàng đầu, quá trình có gập ghềnh một chút thì có sao?
Franz không ngốc, sao có thể cố ý đánh vào sĩ khí của mọi người chứ? Đừng nhìn đám quý tộc này có vẻ chẳng ra sao, trên thực tế, nền tảng của bọn họ không tệ chút nào.
Đều được giáo dục quân sự từ nhỏ, nên kiến thức chuyên môn của bọn họ cao hơn rất nhiều người, chỉ là sau này không có ai giám sát nên mới dần dần trở thành những công tử bột.
Muốn cứu vãn Đế quốc Áo, trước tiên phải cứu vớt thế hệ sau của giới quý tộc Áo, chỉ khi nào đám người này đứng lên được thì đế quốc này mới thực sự hùng mạnh.
Trên thực tế, Franz đã muốn gia nhập quân đội từ lâu, nhưng tiếc là vì tuổi còn quá nhỏ, bây giờ hắn vẫn chưa đến 18 tuổi, nếu không phải Cách mạng tháng Giêng nổ ra, hắn cũng không có lý do gì để thuyết phục gia đình.
Nhìn đám thanh niên dễ bị dụ dỗ trước mặt, hắn biết con đường dạy dỗ còn dài.
Hiện tại thời gian đã không còn kịp nữa, chỉ có thể dạy dỗ tạm thời vậy, có lẽ huấn luyện cấp tốc một thời gian ngắn thì có thể đối phó với một đám ô hợp, nhỉ?
Đã có "Luật bảo vệ lao động" làm nền tảng, quần chúng lao động chắc sẽ không liều mạng với chính phủ đâu?
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |