Ngoại truyện 1: Sinh hoạt cao trung của Phùng Nam Thư
Ngày 16 tháng 10 năm 2005, trời mưa lất phất, như thể mở đầu cho một cuốn nhật ký.
Tế Châu vừa tạnh mưa, bầu trời vẫn còn u ám. Mặt đường ướt đẫm như một tấm gương khổng lồ phản chiếu sắc trời u ám, thi thoảng lại xuất hiện gợn sóng lăn tăn do những chiếc ủng đi mưa bước qua.
Từng hạt mưa đọng tên lá cây, theo dòng nước chảy trôi về phía cống thoát nước, chất đống lại, ướt nhẹp, ẩm mốc.
Lúc này, trước cổng trường trung học Thành Nam, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng và chủ nhiệm văn phòng đang đứng trò chuyện với chủ nhiệm khối 10 và giáo viên chủ nhiệm lớp 10/1.
Năm người đồng loạt nhìn về phía bên phải, một chiếc Bentley đen bóng chậm rãi lọt vào tầm mắt.
"Đến rồi, có phải chiếc Bentley kia không nhỉ?"
"Chắc chắn là rồi, chiếc xe ba triệu tệ, đừng nói là trong huyện chúng ta, cho dù đến tận nội thành cũng hiếm khi thấy đấy."
"Sao lại đột nhiên chuyển từ Thượng Hải đến đây vậy nhỉ? Trình độ giáo dục ở đó so với Tế Châu chẳng khác nào trời với đất."
"Hay là con gái riêng…?"
"Cũng có khả năng đấy, chứ tự dưng lại chuyển từ thành phố lớn đến cái thị trấn bé tí này, đúng là không thể lý giải nổi."
Trong tiếng xì xào bàn tán, chiếc Bentley từ từ tiến vào cổng trường, bánh xe lăn trên vũng nước tạo nên những bọt bong bóng xà phòng.
Lúc này, cửa xe bên ghế phụ mở ra, một người phụ nữ mặc vest xanh nhạt bước xuống.
Cô ấy gật đầu chào hỏi ban lãnh đạo nhà trường, sau đó bước đến mở cửa xe phía sau.
Từ trong xe bước ra một cô gái trẻ. Cô gái mặc một chiếc áo khoác caro, thắt nơ bướm màu trắng, chân váy xếp ly năng động, đi giày da đen bóng loáng, trông rất sành điệu, thời thượng.
Tào Tĩnh, giáo viên chủ nhiệm lớp 10/1, không nhịn được đánh giá cô học trò mới.
Làm giáo viên lâu như vậy, học sinh xinh đẹp cô ấy gặp rất nhiều, nhưng người con gái trước mắt này vẫn khiến cô có chút kinh diễm.
Làn da trắng như tuyết, sống mũi cao thẳng, đôi mắt trong veo, khí chất tao nhã, chỉ cần nhìn thấy cô gái ấy đứng đó cũng đủ để người ta cảm nhận được một vẻ đẹp như mộng như ảo.
Nhưng ánh mắt cô ấy lạnh lùng, thiếu đi sự hoạt bát, lanh lợi vốn có của một người con gái ở độ tuổi này, khiến người khác có cảm giác xa cách khó gần.
"Thư ký Lý phải không?"
"Hiệu trưởng Trương, chào ông. Trước đây chúng ta đã liên lạc với nhau qua điện thoại. Đây là tiểu thư nhà chúng tôi, Phùng Nam Thư. Tôi là thư ký kiêm quản gia của con bé. Việc học tập của con bé sau này xin nhờ các vị giúp đỡ. Nếu không có gì thay đổi, con bé sẽ học hết cao trung ở Thành Nam."
Hiệu trưởng tươi cười niềm nở:
"Trường chúng tôi rất vinh hạnh khi có một học sinh như Phùng tiểu thư."
Thư ký Lý mỉm cười gật đầu, sau đó chuyển chủ đề:
"Hơn nữa, tiểu thư nhà chúng tôi không thích giao tiếp, đặc biệt là môi trường giao tiếp ở cái thị trấn nhỏ này, cũng chẳng có ích gì cho con bé. Nên điều quan trọng nhất là, phu nhân không muốn con bé bị bạn học làm phiền, mong các vị lãnh đạo nhà trường đặc biệt chú ý."
"Chắc chắn rồi, thư ký cứ yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa."
Cuộc nói chuyện giữa thư ký Lý và hiệu trưởng nghiêng về hướng xã giao, bởi vì những điều khoản cụ thể đã được trao đổi qua điện thoại. Trong suốt quá trình này, cô gái kia vẫn im lặng, chỉ hơi hé miệng khi nghe thấy câu "tiểu thư nhà chúng tôi không thích giao tiếp".
Cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng không nói gì, chỉ mím chặt môi.
Sau đó, mọi người đi vào văn phòng, bắt đầu làm thủ tục nhập học.
Phùng Nam Thư không quen với việc nhiều người chen chúc trong một căn phòng nhỏ như vậy, cô lặng lẽ đứng ở hành lang.
Cơn mưa vừa tạnh, những hạt mưa đọng trên tấm kính trong suốt, thi thoảng lại có một giọt từ từ trượt xuống.
Nếu cứ theo tốc độ ban đầu, chắc chắn phải mất thêm một lúc nữa, giọt nước mưa mới có thể chảy xuống, nhưng nó đã kết hợp với một giọt nước khác, dường như không chịu nổi sức nặng, ‘lộc cộc’ một tiếng, trượt dài trên tấm kính, để lại một vệt nước nhàn nhạt.
"Cũng không sao, dù sao có đi đâu chăng nữa thì cũng chỉ có một mình."
Nhìn giọt nước rơi xuống, hàng mi Phùng Nam Thư khẽ run, lặng lẽ thì thầm, ngón tay khẽ chạm lên tấm kính lạnh lẽo.
Mặt kính trong suốt phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của cô gái nhỏ, nhưng nó cũng phản chiếu rõ sự bất an trong mắt cô.
Mẹ kế nói muốn có con riêng, hy vọng cô có thể tránh mặt một thời gian, sau đó cô bị đưa đến đây.
Thật ra cô đã quen với việc bị người ta vứt tới vứt lui như này, nên hiện tại cũng không thấy quá khó chịu. Tuy nhiên khi đối mặt với một môi trường xa lạ, trong lòng cô vẫn dâng lên một tia bất an.
Nửa tiếng sau, thủ tục nhập học đã hoàn tất, tiếng bước chân vang lên từ trong văn phòng.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 109 |