Ngoại truyện 2: Tiểu Chúng trùng sinh (4)
Sau khi điện thoại kết nối, giọng Tào thiếu gia có vẻ đắc ý.
“Lão Giang, cậu đang ở đâu đấy?”
“Ở bất động sản Phùng thị, đón tiểu phú bà tan làm. Có chuyện gì sao?”
“Tin tốt đây! Ba phút trước, con gái cậu gọi con trai tôi sang nhà cậu chơi. Lão Giang, tôi thấy sớm muộn gì chúng ta cũng thành thông gia thôi!”
“Cậu chắc là con gái tôi gọi con trai cậu sang chơi chứ?”
“Tất nhiên rồi. Cậu nghĩ tôi lừa cậu à? Ái Nam nói con bé có một cái thìa siêu thú vị, nhất định phải cho con trai tôi xem.”
Giang Cần phì cười, thầm nghĩ chơi cái thìa cái con khỉ, con trai cậu giờ sắp thành “cặp bài trùng” với Cao Văn Tuệ rồi, đổ vỏ cũng thỏa đáng phết.
Nhớ hồi trước, Đinh Tuyết vừa sinh con trai cho lão Tào, tên này liền tìm mọi cách chuyển đến biệt thự Hương Đề làm hàng xóm với nhà hắn, chỉ mong con trai mình dùng ‘danh nghĩa thanh mai trúc mã’ lừa đi con gái nhà hắn.
Thật ra, Giang Cần cũng từng lo lắng một thời gian, coi hành vi của lão Tào là một “cuộc thương chiến” độc ác.
Nhưng giờ xem ra, con gái hắn dường như đã “vô sư tự thông”, nhận ra một công dụng khác của Tào Thụy. Tào Thụy đáng thương...
Giang Cần cầm điện thoại của Phùng Nam Thư, bật chế độ camera theo dõi: “Giang Ái Nam, ba thấy con ăn bánh ngọt rồi nhé. Không phải đã nói một ngày chỉ được ăn nửa miếng thôi sao?”
Tiểu phú bà mini trên màn hình ngẩn ra, mắt tròn xoe: “Ba? Ba ở đâu?”
Giang Cần nghiêm mặt: “Ba ở khắp mọi nơi.”
Giang Ái Nam lần theo giọng nói, nhanh chóng tìm thấy vị trí camera, rồi chỉ tay vào Tào Thụy: “Ba ơi, bánh ngọt là Tào Thụy ăn, Ái Nam không ăn ạ.”
“Hừ, bớt học theo mẹ con, làm chuyện xấu là đổ vạ cho người khác. Mẹ con lừa được ba là vì ba muốn bị lừa, chứ con không lừa được ba đâu!”
Phùng Nam Thư đang xem con gái, nghe vậy bỗng nhìn Giang Cần, vẻ mặt hơi ngây ra.
Cùng lúc đó, Tào Thụy trong phòng khách nhìn quanh quất, cũng không biết Giang Cần ở đâu, cuối cùng nhìn vào chiếc bình sứ Thanh Hoa bên dưới camera, nghiêm túc nói: “Đại bá, bánh ngọt là cháu ăn, chị Ái Nam không ăn ạ.”
“Phì, thằng liếm chó.”
Giang Cần buông một câu nhận xét sắc bén về phía tiểu Tào thiếu gia, rồi trừ vào khẩu phần bánh ngọt ngày mai của Giang Ái Nam.
Tiểu phú bà mini ngoan ngoãn nhận lỗi, nhưng ánh mắt ranh mãnh rõ ràng đang nói “lần sau còn dám”.
Nhìn thấy cảnh này, Giang Cần lại nhớ đến tiểu phú bà thời đại học, tìm mọi cách làm nũng, chơi xấu.
Diễn xuất vụng về là thế, nhưng hắn lại cứ thích xem.
Từ thời đại học, bị tiểu phú bà dùng chiêu này khống chế năm năm trời, giờ lại bị con gái khống chế, mà hắn vẫn cứ cam tâm tình nguyện.
“Em có xem bình luận trên mạng không? Cư dân mạng đều nói anh lười biếng.”
“Tại sao?”
“Em nói xem, anh là lão bà nô, lại là nữ nhi nô, sự nghiệp chi tâm gì đó đều bị mài sạch, chỉ biết vợ con là nhất, giống như Trụ Vương, chỉ lo chiều chuộng hồ ly tinh, đến cả giang sơn cũng mất.”
Giang Cần nhìn tiểu phú bà mà nói, rồi bất ngờ bị một chùm ánh sáng mạnh từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chói mắt không nhìn thấy gì. Một lúc sau, khi đã nhìn rõ lại, hắn mới phát hiện sân vận động đối diện đông nghịt người.
Tám giờ tối qua, Vương Hải Ny lôi kéo Cao Văn Tuệ – đến nay vẫn chưa có bạn trai – đi mua vé xem ca nhạc, nói là muốn dẫn cô đi câu cá, hai người thử đồ cả đêm.
Cuối cùng, dưới sự chỉ đạo của Vương Hải Ny, tiểu Cao ăn mặc như Mai Siêu Phong luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, phiên bản Plus.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, buổi hòa nhạc này lại được tổ chức tại sân vận động ngay sát vách tập đoàn Phùng thị.
“Đi thôi bà xã, về nhà ngủ.”
“Đợi chút, bộ phận dự án còn một phần văn kiện cần em phê duyệt.” Phùng Nam Thư ngồi trên ghế, nhẹ nhàng nói.
Giang Cần ngạc nhiên: “Bất động sản Phùng thị lại có dự án ở Thâm Quyến à?”
“Là một mảnh đất mua từ lâu rồi, năm nay thủ tục mới hoàn tất, sắp khởi công.”
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên bên ngoài văn phòng, trưởng bộ phận dự án mang một tập tài liệu đến, giao cho Phùng Nam Thư phê duyệt.
Lúc này, tiểu phú bà mặc bộ vest đen, kết hợp với chân váy bút chì ôm sát, đôi chân thon dài, trắng nõn được bao bọc bởi đôi tất đen mỏng manh, toát lên vẻ đẹp của một nữ thần công sở.
Sau khi nhận tài liệu, cô trở lại chỗ ngồi, mở tập tài liệu ra, cẩn thận xem xét. Cô phát hiện ánh mắt của ca ca đang dán chặt vào đôi chân mình, liền khẽ nheo mắt.
Ca ca quả nhiên vẫn muốn sinh thêm đứa nữa.
Phùng Nam Thư lắc lắc chân, ánh mắt dừng lại trên văn kiện, một lúc sau, ánh mắt cô bỗng trở nên mơ màng: “Ca ca, hình như em từng mơ thấy nơi này.”
“Hả?” Ánh mắt Giang Cần rời khỏi đôi chân tất đen thon dài của tiểu phú bà, lướt qua tập tài liệu trên bàn, rồi dừng lại.
Đăng bởi | H.vân_hy |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |