Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện 2: Tiểu Chúng trùng sinh (5)

Phiên bản Dịch · 1190 chữ

Sau vài giây ngỡ ngàng, hắn cau mày tiến lại gần bàn làm việc, tiện tay ôm tiểu phú bà vào lòng.

Là người từng bươn chải ở Thâm Quyến mười mấy năm, tuy kiếp này Giang Cần chưa từng sống lâu ở thành phố này, nhưng hắn vẫn nhớ rõ từng khu vực, từng con phố.

Mà địa chỉ trên tập tài liệu này, đối với hắn mà nói, cả đời khó quên.

Địa chỉ này nằm trên đường Long Hoa, đối diện có một quán cà phê, có cửa kính lớn sát đất, trong suốt như không có kính.

Giang Cần từng xem mắt ở đây, bị đối phương đòi tiền sính lễ ba mươi vạn.

Năm ấy, Giang Cần đi xem mắt chỉ vì tuổi tác đã lớn, lại thêm cha mẹ thúc giục, muốn tìm một người cùng nhau an hưởng tuổi già.

Nhưng quán cà phê này để lại ấn tượng sâu đậm trong hắn, không phải vì cô gái xem mắt lớn tuổi kia – thật ra, Giang Cần thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên cô ta.

Điều khiến hắn nhớ mãi là đoạn đường 500 mét sau khi rời khỏi quán. Nơi đó, công trường dự án của tập đoàn Phùng Thị… chính là khởi điểm của sự trùng sinh.

Sau buổi xem mắt thất bại, hắn dùng tàn thuốc châm thủng tấm biển quảng cáo “Người làm công là người trên người” ngay tại công trường ấy. Nhưng hắn nào ngờ, công trường mang đến cho mình cuộc sống mới lại là của Phùng gia.

Giang Cần nhìn chằm chằm bức ảnh dự án trong tài liệu, ánh mắt tràn ngập kinh ngạc.

Thời điểm Phùng Nam Thư mang thai Giang Ái Nam, Giang Cần đang dùng kế hoạch Quốc Khánh thành không nhà trống để chèn ép Joy City, đẩy tập đoàn Phùng Thị vào thế tiến thoái lưỡng nan. Sau đó, quyền lực của tập đoàn rơi vào tay chú của Phùng Nam Thư, rồi cuối cùng là tiểu phú bà.

Nếu không có sự trùng sinh của mình thì sao?

Phùng Thế Vinh sẽ từ Mỹ trở về, đuổi thím đi, tiếp quản tập đoàn Phùng Thị, dốc toàn lực phát triển dự án Joy City ở kinh đô. Sau khi hoàn thành, Joy City ở Thâm Quyến chắc chắn cũng sẽ được khởi công như ngày hôm nay.

Rồi mình sẽ đi xem mắt, sau đó trên đường về nhà, đi ngang qua công trường đang xây dựng của tập đoàn Phùng Thị, rồi xuyên không về năm 2008.

Giang Cần bất giác nhìn về phía tiểu phú bà: “Em vừa nói gì?”

“Em mơ thấy nơi này, giống hệt như vậy.”

“Khi nào?”

“Lúc mới quen anh, em đã mơ thấy anh, nhưng em chưa từng đến đây…” Phùng Nam Thư chỉ vào bức ảnh thực tế của dự án, nhìn về phía Giang Cần.

Khoảng năm ba đại học, Giang Cần mới biết Phùng Nam Thư đã thầm thương trộm nhớ mình từ hồi cấp ba. Khi đó, tiểu phú bà nói rằng mình thường xuyên mơ thấy hắn, ở một khu phố mà cô chưa từng đặt chân đến.

Bức ảnh chụp Joy City được chụp từ flycam ở độ cao khoảng 18 mét. Sau khi tòa nhà chính của Joy City được xây dựng xong, độ cao cũng xấp xỉ như vậy. Góc chụp của flycam trong bức ảnh này trùng khớp với cảnh tượng trong giấc mơ của Phùng Nam Thư.

Cô ấy đã từng mơ thấy mình đứng ở đó…

Giang Cần đột nhiên nhớ đến hình ảnh lướt qua trước mắt ngay khoảnh khắc trước khi xuyên không, cả người sững sờ.

Sau khi có tiền có thời gian, Giang Cần thường suy nghĩ về lý do mình xuyên không. Giống như trong tiểu thuyết mạng, nhân vật chính kiếp trước quá khổ cực, hoặc có quá nhiều tiếc nuối, nên được sống lại một đời, vươn lên mạnh mẽ, cuối cùng đạt được lý tưởng.

Nhưng khi chuyện xuyên không thực sự xảy ra với mình, Giang Cần lại thấy lý do này có vẻ gượng ép. Đúng là kiếp trước hắn có chút vất vả, nhưng còn nhiều người khổ hơn hắn. Thậm chí, hắn còn có xe có nhà ở Thâm Quyến. Hơn nữa, kiếp trước hắn chưa từng mong muốn được trùng sinh.

Nói cách khác, khát vọng trùng sinh của hắn không mãnh liệt đến vậy, hoặc nói là lý do để trùng sinh chưa đủ thuyết phục.

Sau đó, hắn thường lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ mình trùng sinh chỉ để cưới Phùng Nam Thư?”. Đến tận bây giờ, câu nói đùa này dường như đã trở thành sự thật.

Hình như hắn thực sự trùng sinh vì tiếc nuối của tiểu phú bà, ông trời cho hắn quay lại để cưới cô, xua tan nỗi cô đơn, viết lại tuổi thanh xuân cho cô.

Nghĩ đến đây, Giang Cần có chút ngượng ngùng. Trên đời này, mấy ai được tiểu chúng trùng sinh vì mình như vậy chứ.

Trước đây, hắn luôn cho rằng hào quang nhân vật chính và thiên mệnh dẫn đường mới giúp mình gây dựng sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, nhưng giờ mới hiểu, ông trời chẳng có ý đó. Thành công của hắn đều dựa vào tài năng và vẻ đẹp trai của bản thân.

“Ca ca, anh sao vậy?” Phùng Nam Thư thấy Giang Cần ngẩn người, liền nhẹ giọng hỏi.

Giang Cần nhìn chằm chằm vào tài liệu hồi lâu, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Phùng Nam Thư mới hoàn hồn, liếc nhìn cô.

“Em thích anh từ hồi cấp ba phải không?”

“Không có, hồi cấp ba em chỉ muốn làm bạn tốt với anh thôi.”

Giang Cần giả vờ kinh hãi: “Em đã muốn sinh con cho anh từ hồi cấp ba rồi à?”

Phùng Nam Thư ngẩn ra: “Không phải, em nói bạn tốt là bạn tốt thật sự.”

Giang Cần ồ lên một tiếng, rồi bỗng nhiên thốt lên: “Thì ra em mới là trọng tâm, anh thực sự đến để cưới em.”

Phùng Nam Thư không hiểu sao hắn lại nghiêm túc trêu chọc mình như vậy, bèn dọa: “Anh còn nói nữa, em sẽ sinh cho anh thêm đứa nữa đấy.”

Vừa dứt lời, buổi hòa nhạc ở sân vận động bên cạnh bắt đầu. Ánh đèn muôn màu xuyên qua màn đêm, khúc xạ trên cửa sổ kính trước mặt hai người, tạo nên một khung cảnh kỳ ảo.

Tiếng hát văng vẳng từ xa, dường như còn mạnh mẽ hơn cả ánh đèn sân khấu, lập tức thu hút sự chú ý của Phùng Nam Thư.

Là anh, là anh…

Tuổi trẻ phía sau đều là anh.

Vẽ nên núi non sông nước của em

Gieo xuống cho em một cơn mưa rào xối xả

Rửa trôi bùn đất

Đánh thức con người thật sự

Phùng Nam Thư nhìn về phía nơi phát ra tiếng hát qua cửa sổ kính: “Hay thật đấy.”

Bạn đang đọc Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Cái Gì Nữa A? (Dịch) của Thác Na Nhi Liễu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.