Lục Vũ Trà Lâu (2)
Tống Thiên Diệu đã ra khỏi cửa không có gì tức giận về việc Lý Tố Trinh hủy hôn. Kiếp trước khi hơn 30 tuổi, hắn đã thấy nhiều loại phụ nữ theo đuổi quyền quý, thấy gió chiều nào che chiều ấy như vậy, bây giờ thêm một Lý Tố Trinh cũng chẳng có gì lạ.
Huống chi Lý Tố Trinh tuy dung mạo xinh đẹp, nhưng tính cách nhu thuận đó không hợp khẩu vị của Tống Thiên Diệu lúc này. Phụ nữ nhu thuận lại có thể thu hút đàn ông, nhất định phải có vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, nếu không, sẽ không có sức hấp dẫn hơn những người phụ nữ có khí chất độc đáo của riêng mình.
Lý Tố Trinh tuy có chút nhan sắc, nhưng cũng chỉ ở mức vũ nữ hộp đêm, thậm chí còn chưa đủ để được gọi là đào hoa của một hộp đêm. Vì một người phụ nữ như vậy mà nổi giận đùng đùng, không cần thiết, huống chi, sau này còn nhiều cơ hội.
Ra khỏi Gia Lâm Biên Đạo, Tống Thiên Diệu đi thẳng đến tiệm may Phi Việt ở Thái Tử Tây Đạo, đẩy cửa vào, ông chủ tiệm may lập tức cười đón:
- Tiên sinh, là muốn may âu phục hay trường sam?
- Lão bản, ta muốn hỏi có âu phục nào có thể mặc ngay lên người không, may đo quá chậm.
Tống Thiên Diệu mỉm cười với ông chủ, lịch sự nói.
Hiện giờ ở Hồng Kông, chưa có cửa hàng quần áo, quần áo mọi người mặc, người nghèo tự mua vải tự may, người giàu thì đến tiệm may nhờ thợ may đo ni đóng giày, người Hoa giàu có cầu kỳ hơn thì sẽ đặc biệt đến Thượng Hải mời thợ may lão luyện về giúp cả nhà may đo quần áo.
- Đương nhiên là có vài bộ, nhưng có người đã trả tiền đặt cọc trước rồi...
Lão bản lên tiếng với giọng khó xử.
Tống Thiên Diệu lấy ra mười đồng đưa cho đối phương:
- Mười đồng này làm phí gấp có đủ không?
- Đủ, đủ rồi! Ta lập tức đi lấy.
Lão bản nhanh chân bước vào phòng trong, xách ra ba bốn bộ tây trang cùng với áo sơ mi và cà vạt phối hợp.
Nhìn vẻ mặt hớn hở của lão bản lúc này, Tống Thiên Diệu biết ngay những bộ tây trang này không phải là hàng đã đặt cọc chờ người đến lấy, mà là những món hàng tồn đã trả tiền đặt cọc nhưng chẳng ai đến lấy, chỉ là Tống Thiên Diệu lười không muốn so đo những chuyện này.
Có hai bộ tây trang quá chật chội bị Tống Thiên Diệu loại bỏ, cuối cùng chọn một bộ tây trang màu xanh đậm, phối với áo sơ mi trắng và một chiếc cà vạt sọc chéo màu xanh sáng, sau cùng còn đi đôi giày da mà lão bản tiệm tây trang đưa cho.
Thấy Tống Thiên Diệu thay bộ trang phục này, lão bản tiệm tây trang không nhịn được nói một câu:
- Tiên sinh, ngài là hoa kinh lý của đại dương hành sao? (ps: dương hành là công ty buôn bán trên biển)
Tống Thiên Diệu khẽ nhếch mép cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, bản thân trong gương tuy dung mạo vẫn còn chút non nớt chưa thoát hết, nhưng khi khoác lên mình bộ tây trang này, càng toát lên vẻ văn nhã và khí phách, trông quả thật giống như những vị kinh lý trẻ tuổi người Trung Quốc bước ra từ các đại dương hành mà lão bản vừa nói.
- Tổng cộng bao nhiêu tiền? À, nếu có ví da thì lấy cho ta một cái.
Tống Thiên Diệu nói với lão bản.
Lão bản lại lấy cho Tống Thiên Diệu một chiếc ví da tinh xảo, rồi mới gõ bàn tính báo giá:
- Tổng cộng hai trăm bốn mươi ba đồng, đa tạ quý khách, tiên sinh.
Tống Thiên Diệu đưa đủ số tiền cho hắn, sau đó lão bản tìm một cái túi đựng quần áo Tống Thiên Diệu vừa thay ra định trả lại, Tống Thiên Diệu mỉm cười:
- Đem tặng cho điểm từ thiện, để lại cho những người không có quần áo mặc.
Hội Cơ Đốc giáo Hồng Kông đã thiết lập rất nhiều điểm từ thiện khắp Hồng Kông, định kỳ sẽ có người đem quần áo không mặc nữa hoặc đồ chơi, công cụ không dùng đến tặng cho nơi đó, giúp đỡ thêm nhiều người nghèo.
- Ngài thật là có tấm lòng thiện, đi thong thả, tiên sinh, sau này có cần gì xin nhất định đến tìm ta.
Lão bản tiệm tây trang tiễn Tống Thiên Diệu ra tận cửa, còn không quên lịch sự nói.
Không mặc cả, tính tình lại tốt, mua lại nhiều, loại khách hàng này là điều mà lão bản tiệm tây trang mong muốn nhất.
Tống Thiên Diệu sau khi thay một bộ hành đầu mới, vội vàng đến Tiêm Sa Chủy đi phà Thiên Tinh về bến tàu Trung Hoàn, rồi từ bến tàu Trung Hoàn đi xe kéo tay đến phòng trà Lục Vũ ở Thượng Hoàn.
Phòng trà Lục Vũ được coi là lão tự hiệu của Hồng Kông, lão bản của phòng trà này vào thập niên 30 từ Thượng Hải đến Hồng Kông mở phòng trà này, vì vậy, phòng trà này vẫn giữ phong cách trang trí cũ kỹ của Thượng Hải Bến Thượng những năm 30, ghế ngồi bằng gỗ tô mộc thượng hạng, bình phong gỗ hồng sắc rộng lớn, trên tường treo những bức họa và cuộn thư pháp đã ngả vàng, những hầu bàn và “đại a tỷ” mặc đường sam kiểu cũ, nhạc sĩ mặc trường sam đang lên dây đàn, những nữ nghệ sĩ Việt kịch trang điểm nhẹ nhàng sẵn sàng lên sân khấu biểu diễn cho khách, khiến những thực khách vừa bước vào trong chốc lát có cảm giác ảo giác như đã xuyên không trở về cái Thượng Hải xa hoa phồn hoa đó.
Tống Thiên Diệu vừa bước vào phòng trà Lục Vũ, đã có một người đàn ông trung niên lanh lợi nhiệt tình đón tiếp:
- Tiên sinh, lần đầu đến đây? Muốn lên lầu vào phòng nhã hay định uống trà nghe hát ở tầng một?
- Đúng là lần đầu đến, ta vừa tới Hồng Kông, từ lâu đã nghe danh phòng trà Lục Vũ, hôm nay đặc biệt đến mở rộng tầm mắt.
Tống Thiên Diệu nói với tên hầu bàn này.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 237 |