Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dịch Cân Kinh, Long Tượng 13 tầng không tồn tại? (2)

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Còn việc đột phá đến cảnh giới Đại Tông Sư cần mở ra Thần Khiếu thì không hoàn toàn phụ thuộc vào tư chất mà còn dựa vào ngộ tính.

Nếu có thể sở hữu nhiều loại chân khí cấp Tông Sư, kết hợp với thể phách mạnh mẽ, hắn hoàn toàn có thể dùng thực lực Tông Sư để đánh bại Đại Tông Sư!

Chỉ là thực lực của Giáo chủ Ma giáo Thạch Kiên quá mạnh, muốn cướp đồ của hắn e rằng không hề dễ dàng.

Phù Quang Kiếm Chủ của Kiếm Thần sơn phải mất một phút mới có thể khiến hắn mất máu mà chết, nhưng Giáo chủ Ma giáo chỉ cần 32 chiêu đã có thể giết chết hắn trong mô phỏng.

Nói cách khác, chỉ cần gặp phải Giáo chủ Ma giáo, hắn gần như chắc chắn phải chết, thậm chí không có cơ hội chạy trốn.

"Vẫn phải tiếp tục tu luyện Thái Cổ Long Tượng Quyết."

Lục Trường Sinh quyết định.

Chỉ cần thực lực đủ mạnh, mọi khó khăn đều có thể dễ dàng vượt qua.

【...Năm 48 tuổi, Thái Cổ Long Tượng Quyết của ngươi vẫn còn kém xa tầng thứ mười ba. Năm 120 tuổi, ngươi chết vì tuổi già.】

"Tiếp tục!"

【...Ngươi ở kinh đô Triệu quốc, khổ luyện Thái Cổ Long Tượng Quyết. Năm 120 tuổi, ngươi chết vì tuổi già.】

...

【...Ngươi ẩn cư tại U Châu, khổ luyện Thái Cổ Long Tượng Quyết. Năm 120 tuổi, ngươi chết vì tuổi già.】

...

【...Năm 52 tuổi, ngươi tẩu hỏa nhập ma khi đang khổ luyện Thái Cổ Long Tượng Quyết. Năm 55 tuổi, ngươi chết.】

"Cái quái gì vậy?"

Lục Trường Sinh ngơ ngác.

Mười lần!

Hắn đã mô phỏng trọn vẹn mười lần!

Kết quả, không những không thấy được bóng dáng của tầng thứ mười ba Thái Cổ Long Tượng Quyết, mà lần cuối cùng còn tẩu hỏa nhập ma.

Công pháp này thật quá vô lý!

"Chẳng lẽ tầng thứ mười ba của Thái Cổ Long Tượng Quyết chỉ là lý thuyết suông, ngay cả người sáng tạo ra nó cũng chưa đạt đến?"

Lục Trường Sinh cảm thấy mình đã gần chạm đến sự thật.

Nếu không, với tư chất hiện tại của hắn, sau mười lần mô phỏng, hơn một nghìn năm tu luyện mà vẫn không thành thì trên đời này còn ai có thể luyện thành?

"Mẹ kiếp, lừa ta mất 5 vạn lượng bạc, tên chó sáng tạo ra công pháp!"

Lục Trường Sinh tức giận mắng.

Đúng lúc này, thương thuyền từ từ dừng lại.

Lục Trường Sinh rời khỏi giường, đi đến bên cửa sổ.

Mở cửa sổ ra, một ngọn núi đen bên bờ sông đập vào mắt.

Hắc Thủy trại, đã đến.

Ngực hắn đang chất chứa một cỗ uất khí, việc này đến đúng lúc lắm.

Phía trước thương thuyền, bảy tám chiếc thuyền nhỏ chặn đường. Bốn năm mươi tên thủy tặc hung hãn vung móc câu, trèo lên thương thuyền.

"Đỗ đại thống lĩnh, đã lâu không gặp!"

Tống Vạn Kim tươi cười ra đón, mang theo ba trăm lượng bạc đã chuẩn bị sẵn.

Thủy tặc trên sông Lê Giang phần lớn đều có quy củ riêng, chỉ cần nộp phí thông hành thì thường sẽ không bị làm khó.

Dù sao làm thủy tặc cũng không thể quá chèn ép, nếu làm quá sẽ khiến lượng người qua lại giảm mạnh, lại còn dễ bị quan phủ truy quét.

Đỗ đại thống lĩnh mà Tống Vạn Kim nhắc đến là một gã nam nhân gầy gò với vết sẹo dài ba tấc trên má phải. Hắn tên thật là Đỗ Đằng, chỉ là một tiểu đầu mục trong Hắc Thủy trại.

Nhưng Tống Vạn Kim là thương nhân, quen nhìn sắc mặt người khác nên bất kể đầu mục nào của thủy tặc hắn cũng gọi là thống lĩnh.

"Được rồi, đừng dài dòng nữa.

Mấy ngày tới sẽ có nhân vật lớn đến Hắc Thủy trại chúng ta, đại đương gia dặn dò phải xem trên thuyền bè qua lại có bảo vật gì không để lấy lòng vị đại nhân vật kia.

Tống gia chủ, chắc hẳn ngươi sẽ không để anh em chúng ta ra về tay không chứ?"

Đỗ Đằng mặt sẹo nhận lấy hộp gỗ đựng bạc rồi đặt dưới chân, cười gằn nói.

Mười mấy tên thủy tặc hung hãn phía sau hắn cũng rút vũ khí làm ra vẻ sẵn sàng chém giết bất cứ lúc nào khiến Tống Phi Vũ nấp sau lưng Tống Vạn Kim sợ đến mặt mày tái mét.

Những hộ vệ vừa tỉnh lại đều lộ vẻ mặt muốn khóc.

Vừa mới gặp phải một tên biến thái, giờ lại gặp phải đám thủy tặc không coi luật lệ ra gì, ông trời đúng là không cho họ đường sống mà.

Vẻ mặt Tống Vạn Kim vô cùng khó xử: "Trên thuyền chỉ toàn đồ sứ thông thường, thật sự không có bảo vật gì đáng giá."

"Xem ra ngươi muốn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt rồi? Huynh đệ, lục soát cho ta!"

Đỗ Đằng lạnh lẽo ra lệnh một tiếng, đám thủy tặc liền chen chúc xông vào khoang thuyền.

Mười tên hộ vệ chỉ biết cầm đao đứng nhìn, không dám ra tay chống lại đám thủy tặc.

Trên thương thuyền ngoài hàng hóa còn có không ít nữ quyến và bạc, thấy cảnh này, trong lòng Tống Vạn Kim nóng như lửa đốt.

Nhưng đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói như vớ được cọc cứu mạng: "Trên tầng cao nhất của thương thuyền còn có một vị khách quý của Hắc Thuỷ trại, xin đại nhân nể mặt hắn mà bỏ qua cho chúng ta."

"Người của trại chúng ta?" Đỗ Đằng nhướn mày.

"Hình như là vậy, lúc trước hắn nói muốn đến Hắc Thủy trại."

Bạn đang đọc Điên rồi! Ta vừa Tiên Thiên, hắn thì Tiên Đế! (Bản Dịch) của Vĩnh Hằng Hỏa Diễm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.