Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rất tốt, thỏa mãn nguyện vọng các ngươi (1)

Phiên bản Dịch · 617 chữ

Thực ra Tống Vạn Kim cũng không chắc chắn, nhưng người nọ đã nói như vậy thì chắc hẳn có chút quan hệ với thủy tặc Hắc Thủy trại, hoặc là có họ hàng gì đó.

"Thú vị đấy, hai người các ngươi lên đó đưa hắn xuống đây cho ta." Đỗ Đằng phân phó hai tên thuộc hạ.

Nếu là đến đầu quân cho Hắc Thủy trại thì có thể tiện thể mang về luôn.

"Đỗ lão đại, chúng ta tìm thấy thứ tốt rồi!"

Rất nhanh, ba bốn tên thủy tặc lôi một nữ tử mặc áo tím đến trước mặt Đỗ Đằng.

Không phải Tống Phi Yến thì còn ai vào đây nữa?

Nhìn thấy khuôn mặt chim sa cá lặn của Tống Phi Yến, mắt Đỗ Đằng sáng lên, vỗ tay cười nói: "Đem nàng ta về dâng cho đại đương gia, cũng coi như có thứ mang về."

"Mơ đi! Dù có chết ta cũng không đi theo các ngươi!"

Tống Phi Yến phỉ nhổ, vừa giãy giụa vừa nói.

"Đỗ thống lĩnh, nàng là nữ nhi của ta, xin ngài hãy tha cho nàng!" Tống Vạn Kim biến sắc, vội vàng tiến lên nói.

Thấy sắc mặt Đỗ Đằng bắt đầu khó coi, Tống Phi Vũ sợ liên lụy đến mình liền nhảy ra nói:

"Phụ thân già rồi nên hồ đồ sao! Tỷ lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn chưa ai thèm lấy, được làm phu nhân của đại đương gia Hắc Thủy trại là phúc phận của tỷ! Sau này Tống gia chúng ta kết thông gia với Hắc Thủy trại, biết đâu còn được miễn cả phí thông hành!"

"Tên nghịch tử này..."

Tống Vạn Kim tức đến suýt chút nữa thì hộc máu.

Tống Phi Yến nghe vậy, mặt mày xám xịt.

Trước kia nàng chỉ nghĩ đệ đệ nghịch ngợm một chút, giờ mới biết trong lòng hắncăn bản không coi nàng là tỷ tỷ.

"Nói hay lắm, vẫn là ngươi hiểu chuyện."

Đỗ Đằng cười ha hả, nhưng chưa kịp cười xong thì vách gỗ tầng ba đã bị phá nát.

Cùng với hai tiếng kêu thảm thiết, hai thân ảnh méo mó từ tầng ba rơi xuống, đập mạnh xuống boong thuyền tạo thành hai cái hố nhỏ.

Đỗ Đằng nhìn kỹ, chẳng phải là hai tên thuộc hạ thân cận của hắn sao?

"Ai làm?"

Đỗ Đằng phẫn nộ tột độ.

Nhưng ngay sau đó...

Bành bành bành!

Từng tên thủy tặc như bị búa tạ đập trúng kêu thảm thiết rồi đâm xuyên qua vách gỗ, rơi xuống nước hoặc nằm la liệt trên boong thuyền.

Không một ai còn nguyên vẹn.

Đỗ Đằng từ phẫn nộ chuyển sang hoảng sợ.

"Ta làm, ngươi có ý kiến gì?"

Lục Trường Sinh một thân áo trắng từ từ bước ra từ khoang thuyền phía dưới, nhìn Đỗ Đằng lạnh lùng nói.

Đỗ Đằng nở nụ cười méo xệch, tự vả vào mặt mình, nói: "Tiểu nhân có mắt như mù không biết tiền bối đang thanh tu trên thuyền, đã quấy rầy tiền bối, thật sự đáng chết vạn lần!"

"Chúng ta đáng chết!"

Hơn mười tên thủy tặc còn lại trên boong thuyền cũng bắt chước tự vả vào mặt mình.

"Tốt lắm, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!"

Thân ảnh Lục Trường Sinh lóe lên, đám thủy tặc trên boong thuyền nổ tung thành từng đám huyết vụ, không còn sót lại mảnh xương nào.

Tên này sao lại không theo lẽ thường mà ra bài vậy?

Theo lẽ thường, chúng ta đã nhận sai rồi, hắn phải nể mặt Hắc Thủy trại mà tha cho chúng ta chứ?

Bạn đang đọc Điên rồi! Ta vừa Tiên Thiên, hắn thì Tiên Đế! (Bản Dịch) của Vĩnh Hằng Hỏa Diễm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.