Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không hổ là lão giang hồ (1)

Phiên bản Dịch · 986 chữ

Cô nương này cũng có chút mưu mô, không phải kiểu người ngây thơ, nhìn như khó mở lời nhưng thực chất đều là giả vờ, chỉ chờ Lục Trường Sinh lên tiếng trước để chiếm thế chủ động.

Lúc này, nàng ta giả vờ lo lắng bất an, nhưng nhịp tim ổn định cùng những biểu hiện khác của cơ thể đã bị Lục Trường Sinh nhìn thấu.

Lục Trường Sinh muốn xem nàng ta định diễn trò gì.

"Tiểu nữ có một yêu cầu quá đáng, mong công tử đáp ứng." Tống Phi Yến xoa xoa vạt áo, ánh mắt né tránh.

Cộng thêm việc nàng ta vốn là một tuyệt sắc giai nhân, tư thái này nếu là nam nhân khác nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn ôm nàng vào lòng mà yêu thương chiều chuộng.

Lục Trường Sinh thầm cười lạnh, dám quyến rũ ta? Xem ra phải cho ngươi một chút "chấn động" nhỏ rồi.

"Nói đi, chuyện gì?"

Lục Trường Sinh chắp tay sau lưng, khí chất Phật pháp trên người hơi tỏa ra.

Trong khoảnh khắc, Tống Phi Yến như nhìn thấy trước mặt mình không phải một thiếu niên huyết khí phương cương mà là một cao tăng Phật pháp thâm hậu khiến nàng ta xấu hổ vạn phần vì hành vi của mình.

Nàng ta đột nhiên quỳ xuống, nói thẳng mục đích thật sự: "Tiểu nữ muốn bái Lục công tử làm sư phụ, học võ công, mong công tử thành toàn!"

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"Vừa tròn 18."

Tống Phi Yến thành thật trả lời.

"Không được, tuổi quá lớn, căn cốt đã định hình, cho dù có nỗ lực gấp mười lần người khác cũng khó có thành tựu trên con đường võ đạo."

Lục Trường Sinh lắc đầu.

Tống Phi Yến nghe vậy như bị sét đánh, vẻ mặt ngây dại, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định, cúi đầu nói:

"Tiểu nữ chỉ muốn nắm giữ vận mệnh của mình, dù chỉ học được chút võ công thô thiển cũng được, mong Lục sư phụ thương xót."

Hai nha hoàn thân cận của Tống Phi Yến cũng quỳ xuống, cùng nhau cầu xin: "Xin Lục công tử nhận tiểu thư nhà chúng ta."

Lục Trường Sinh lắc đầu bước qua ba người đi vào khoang thuyền.

Trên đời này, biết bao người muốn nắm giữ vận mệnh của mình.

Nếu chỉ cần dùng chút khổ nhục kế, cầu xin hắn là hắn lại tốn công tốn sức đi giúp đỡ người khác, vậy chẳng phải hắn bị thần kinh sao?

Huống hồ Tống Phi Yến tuổi này mới bắt đầu học võ, thành tựu sau này chắc chắn có hạn.

Cho dù có một thiên tài tuyệt thế có hy vọng đột phá Đại Tông Sư đứng trước mặt Lục Trường Sinh, hắn cũng sẽ không cân nhắc việc thu nhận đồ đệ!

Bản thân hắn mới 17 tuổi, thu đồ cái gì chứ!

Lục Trường Sinh lên lầu ba trở về phòng.

Còn Tống Phi Yến vẫn kiên quyết quỳ trên boong thuyền, dường như nếu Lục Trường Sinh không đồng ý thì nàng ta sẽ không đứng dậy.

"Con bé này..."

Tống Vạn Kim đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh này khẽ thở dài.

Hắn biết Tống Phi Yến chắc chắn bị chuyện đám thủy tặc muốn cướp nàng về làm áp trại phu nhân làm cho kích động.

Tống Vạn Kim biết những cao thủ võ lâm rất coi trọng tư chất khi thu nhận đồ đệ.

Mà tư chất của Tống Phi Yến cũng đã được kiểm tra, không phải quá tệ, chỉ là kém hơn tam đệ của nàng.

Theo Tống Vạn Kim, việc Tống Phi Yến làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.

Vị thiếu niên họ Lục kia nhìn thì trẻ tuổi, nhưng biết đâu đã sống mấy chục năm rồi, chắc chắn sẽ không dễ dàng mềm lòng.

"Đường đường là nhị tiểu thư Tống gia, bị người ta từ chối mà vẫn mặt dày quỳ ở đây, thật đúng là làm mất mặt Tống gia!"

Tống Phi Vũ phe phẩy cây quạt nhìn Tống Phi Yến đang quỳ dưới đất không đứng dậy nổi, hừ lạnh một tiếng.

"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?" Tống Vạn Kim trừng mắt nhìn hắn.

Hắn không hiểu vì sao Tống Phi Vũ lại có địch ý lớn với tỷ tỷ của mình như vậy.

"Tống Phi Yến sống chết không chịu gả đi, chẳng phải là vì muốn tranh giành tài sản với ta và đại ca sao?"

Trong lòng Tống Phi Vũ rất bất mãn, nhưng hắn ta cũng không ngu ngốc đến mức nói thẳng ra.

Tống Phi Yến không hề bị lời nói của Tống Phi Vũ ảnh hưởng mà vẫn kiên quyết quỳ trên boong thuyền. Đây là cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Ít nhất cũng phải cố gắng hết sức, nếu không chắc chắn sẽ hối hận.

Thêm một canh giờ nữa trôi qua.

Mây đen cuối cùng cũng kéo đến phía trên thuyền buôn, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống tí tách.

Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, nhưng rất nhanh đã biến thành mưa như trút nước.

Tống Vạn Kim sai người hầu mang ô che cho Tống Phi Yến, nhưng bị nàng đuổi đi.

"Tiểu thư..."

Nước mưa lạnh buốt đến thấu xương.

Hai nha hoàn thân cận của Tống Phi Yến có chút không chịu nổi.

"Hai người lui xuống trước đi." Tống Phi Yến ra lệnh.

Hai nha hoàn nhìn nhau như được đại xá, vội vàng đứng dậy trở về khoang thuyền.

Thân phận nô bộc vốn đã thấp hèn, nếu chẳng may mắc bệnh nặng, chắc chắn sẽ bị chủ nhân vứt bỏ.

Bạn đang đọc Điên rồi! Ta vừa Tiên Thiên, hắn thì Tiên Đế! (Bản Dịch) của Vĩnh Hằng Hỏa Diễm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.