Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhiệm vụ bất khả thi

Tiểu thuyết gốc · 2625 chữ

Tại một căn phòng bỏ trống trong khu phía Tây học viện:

Hắc Vân Đà, Lăng Huyền và Linh Yến tụ họp.

“Cậu nói rằng tổ chức Hắc Ảnh đã cài người vào học viện?" Linh Yến hỏi, ánh mắt nghiêm trọng.

“Đúng vậy,” Lăng Huyền hắc xì liếc nhìn. “à ừm đó là tôi"

Nghe vậy Linh Yến định tẩn cho Lăng Huyền một trận nhưng Vân Đà ngăn lại:

Hắc Vân Đà nhíu mày, "Khi trước ngươi bảo kho lưu trữ năng lực? Làm sao ngươi biết điều đó?"

“Tôi từng nghe các thủ lĩnh của tổ chức nhắc đến. Họ tin rằng ở đây lưu trữ những loại năng lực hiếm, và nếu có thể giải mã, họ sẽ tạo ra được các sát thủ bất bại."

Linh Yến suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu điều này là thật, chúng ta không chỉ đối mặt với nguy hiểm cá nhân, mà cả học viện cũng bị đe dọa.

Hắc Vân Đà đứng dậy:

“Tôi có một kế hoạch. Nhưng trước tiên, chúng ta cần thông tin chi tiết về những kẻ cài cắm ngoài anh ra.”

Lăng Huyền ngập ngừng. “Tôi biết một người. Hắn ta là Trần Khải một cựu sát thủ và hiện là giáo viên thể chất ở đây. Hắn đã được cài vào từ lâu, và nhiệm vụ chính hiện tại là giám sát tôi cũng như thu thập thông tin từ học viện.”

“Giáo viên thể chất?” Linh Yến tỏ vẻ ngạc nhiên. “Tôi luôn thấy lão rất bình thường.”

“Hắn giấu rất kỹ, nhưng tôi chắc chắn. Nếu muốn bắt đầu, chúng ta phải từ hắn.”

Hắc Vân Đà gật đầu. “Được. Ngươi dẫn đường. Chúng ta sẽ khiến hắn phải khai ra toàn bộ kế hoạch của Hắc Ảnh.”

Dưới ánh trăng mờ, ba người âm thầm tiến đến khu vực ký túc xá giáo viên. Căn phòng của Trần Khải nằm ở tầng ba, cửa khóa cẩn thận, nhưng điều đó không làm khó được Lăng Huyền.

“Để tôi,” anh nói, nhanh chóng mở khóa bằng một dụng cụ nhỏ trong tay.

Cánh cửa bật mở, để lộ một căn phòng gọn gàng. Hắc Vân Đà bước vào, cảm nhận xung quanh.

“Hắn ở đây,” anh thì thầm cảnh báo.

Ngay lúc đó, một tiếng cười lạnh vang lên từ bóng tối:

Trần Khải bước ra, ánh mắt sắc bén, trên tay cầm một lưỡi dao gọt hoa quả.

“Lăng Huyền, tôi đã biết cậu phản bội,” Trần Khải nói, giọng lạnh như lời chia tay người yêu cũ. “Tôi thật thất vọng. Nhưng cũng tốt thôi, tôi sẽ xử lý cả ba người ở đây và hoàn thành nhiệm vụ.”

Trần Khải không chần chừ, lao tới với tốc độ chóng mặt. mỗi nhát chém đều mang sức mạnh đủ để phá hủy cả tường căn phòng.

Hắc Vân Đà nhanh chóng phản ứng, sử dụng năng lực điều khiển trọng lượng để né tránh, đồng thời tạo ra một vùng không gian trọng lực nặng để làm chậm đối thủ.

Linh Yến cũng không đứng ngoài. Cô sử dụng năng lực biến con dao của hắn thành đồ chơi:

“Lăng Huyền! Cậu biết điểm yếu của hắn chứ?” Hắc Vân Đà bảo.

“Phải, hắn có một khoảng thời gian hồi chiêu sau khi dùng năng lực. Đợi hắn tung đòn tiếp theo, tôi sẽ xử lý!"

Chẳng cần đợi Lăng Huyền ra tay, Hắc Vân Đà đã áp chế bằng trọng lực, ghim hắn xuống sàn.

“Giờ thì nói đi!" Hắc Vân Đà gằn giọng. “Tổ chức đang âm mưu gì?”

Trần Khải cười khẩy, nhưng ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi. “Các người nghĩ tôi sẽ nói sao? Dù có giết tôi, Hắc Ảnh vẫn sẽ không dừng lại. Họ sẽ đến, và khi đó, các người sẽ không còn đường thoát!”

Hắc Vân Đà siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh lẽo. “Chúng ta sẽ chờ họ đến đấy lão già kém cỏi!.”

"Lăng Huyền bắt trói hắn lại!"

“Lần cuối. Nói ra tất cả những gì người biết!” Hắc Vân Đà siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh khiến Trần Khải phải rùng mình.

Hắn bật cười nhạt. “Các người nghĩ rằng một tên sát thủ như ta sẽ dễ dàng phản bội tổ chức sao? Hắc Ảnh mạnh hơn các người tưởng rất nhiều."

Lăng Huyền lại hắt xì:

Hắc Vân Đà lùi lại, ra hiệu cho Lăng Huyền. “Hắn là người của ngươi... Xử lý đi.”

Lăng Huyền bước tới, ánh mắt không chút dao động. “Trần Khải, ta biết rõ người. Ta cũng biết nỗi sợ lớn nhất của người là gì."

Nói rồi, Lăng Huyền giơ tay. Một quả cầu bóng tối hình thành.

“Ngươi biết năng lực của ta là gì rồi đấy. Nếu không muốn bị bóng tối này xé toạc, tốt nhất là nói ra.”

Sự tự tin của hắn bắt đầu lung lay. “Các ngươi không hiểu mình đang đối mặt với thứ gì... Hắc Ảnh không bao giờ tha thứ. Nhưng được thôi".

Hắn hừ lạnh:

“Hắc Ảnh có một kế hoạch mang tên 'Thánh Hắc Tế. Họ đang thu thập năng lực mạnh nhất từ các thức tỉnh giả ưu tú trong học viện này, bao gồm cả người cấp SR như Linh Yến hay các cấp S khác. Khi đủ sức mạnh, họ sẽ dùng nó để hồi sinh một Ma Thần cổ đại".

"Ma Thần?" Linh Yến liếc hắn “Họ có điên không? Làm sao có thể kiểm soát một thứ như vậy?"

“Họ không cần kiểm soát,” Trần Khải cười nham hiểm. “Họ chỉ cầu hồn loạn. Ma Thần sẽ tiêu diệt tất cả, và khi thế giới lụi tàn, Hắc Ảnh sẽ trở thành kẻ cai trị."

Khi cảm thấy đã khai thác đủ thông tin, Hắc Vân Đà không nói nhiều, lập tức bảo Lăng Huyền giải quyết cái tên vô dụng này:

Ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên từ bên ngoài. Cả căn phòng rung chuyển dữ dội.

“Chúng tìm ra chúng ta rồi!” Lăng Huyền gằn giọng, ngay lập tức giải phóng năng lực. Một lớp màng bóng tối bao bọc cả nhóm, che chắn trước những mảnh vụn bay tứ tung.

Cánh cửa bị phá tung, và một nhóm sát thủ mặc đồng phục đen lao vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn với mái tóc đỏ rực, Lăng Huyền lập tức nhận ra Bạch Dương Viễn, một trong những chỉ huy của Hắc Ảnh.

“Hóa ra các ngươi lại tập hợp ở đây. Tốt thôi, ta sẽ giải quyết tất cả trong một lần!"

Dương Viễn tung ra một chưởng lửa khổng lồ bay tới.

Lăng Huyền phóng tới chặn đứng và đối diện với Dương Viễn

“Người nghĩ mình là ai mà dám đứng trước mặt ta?” Dương Viễn cười lớn, rồi tung thêm một đòn lửa nữa về phía Lăng Huyền.

Nhưng Lăng Huyền chỉ nhếch môi. Anh nâng tay, và một bức tường bóng tối khổng lồ lập tức xuất hiện, nuốt trọn ngọn lửa,

“Ngọn lửa của ngươi vô dụng với ta,” Lăng Huyền nói, rồi phản công. Từ trong tay anh, hàng chục sợi bóng tối bắn ra như những lưỡi roi, đánh thẳng về phía Dương Viễn.

Dương Viễn hừ dùng năng lực lửa của mình để đốt cháy những sợi bóng tối, chậm một tí thì Lăng Huyền đã thành tro.

Hắc Vân Đà thấy đánh nhau mất thời gian quá, nên lập tức dụng lực đè bẹp hết cả lũ sát thủ:

"Tha mạng... xin tha mạng...” hắn thều thào, máu chảy xuống khóe miệng.

Lăng Huyền nhìn xuống hắn, ánh mắt băng lãnh. Nhưng trước khi anh kịp tung đòn kết liễu, Hắc Vân Đà đặt tay lên vai anh.

“Đủ rồi, Giữ hắn lại để khai thác thêm thông tin.”

Lăng Huyền hít sâu, ánh mắt dần trở lại bình thường. “Được thôi. Nhưng nếu hắn còn phản kháng, tôi sẽ cắt tứ chi hắn."

"Còn Linh Yến!" Hắc Vân Đà quay sang ra lệnh " mau dọn dẹp đừng để lại chứng cứ, cục bảo an có lại thì cứ bảo thầy bị sát thủ tấn công, vì bảo vệ học sinh mà hy sinh là được"

Sau khi giải quyết việc ở đây, cả đám liền vác Dương Viễn đi để moi thông tin, nhưng lần này có vẻ không hiệu quả cho lắm, hắn tự bạo chết trước khi moi ra bất cứ thông tin gì.

"Khoang đã" Linh Yến lên giọng khi tìm thấy một thiết bị giống như bản đồ còn xót lại ở cái xác:

Là một căn cứ ở gần đây:

Hắc Vân Đà ngay lập tức ra lệnh: “Xử lí cái xác này và chuẩn bị xuất phát. Lăng Huyền, người đi cùng ta. Linh Yến, ở lại học viện bảo vệ những người khác."

“Không,” Linh Yến phản đối. “Ta sẽ đi. Ta không thể cứ đứng nhìn mà không làm gì.”

Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt cô, Hắc Vân Đà khẽ gật đầu. “Được, nhưng hãy cẩn thận đừng có gây rắc rối.”

Ba người nhanh chóng tới được khu rừng phía nam. Ở giữa rừng, một căn cứ ngầm được ngụy trang kỹ lưỡng hiện ra trước mắt họ.

“ngươi vào trước đi Lăng Huyền” Vân Đà ra lệnh. “Với năng lực bóng tối, ngươi có thể di chuyển mà không bị phát hiện.”

Lăng Huyền gật đầu:

Biến mất trong màn đêm, cơ thể hòa làm một với bóng tối. Hắn di chuyển nhanh chóng qua hành lang hẹp của căn cứ, hạ gục vài tên lính gác mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tới khi hắn tìm thấy một căn phòng chứa các tài liệu quan trọng, một giọng nói trầm vang lên phía sau.

“Ngươi nghĩ rằng mình có thể phản bội Hắc Ảnh mà không phải trả giá sao... Lăng Huyền?"

Lăng Huyền quay lại, đối diện với một người đàn ông mặc áo choàng đen, là Lạc Thiên, một trong những thủ lĩnh cấp cao.

Lạc Thiên không cho Lăng Huyền thời gian phản ứng, tung ra hàng chục mũi tên ánh sáng bắn thẳng về phía anh:

Lăng Huyền lập tức tạo ra một lớp khiên bóng tối chắn trước mặt, nhưng sức mạnh từ ánh sáng của Lạc Thiên quá mạnh mẽ, khiến lớp khiên rung chuyển dữ dội.

Anh nhanh chóng dùng tay còn lại triệu hồi một chiếc hộp chữ nhật, bên trong là vô số vũ khí chuyên ám sát:

Lăng Huyền, lấy ra vô số lưỡi dao phóng vòng cung, ngay tức khắc liền bị cản lại:

“Lăng Huyền, lùi lại!" Linh Yến nói lớn:

Giơ tay, kích hoạt năng lực, tạo ra những viên đạn bay thẳng về phía Lạc Thiên. Dù hắn kịp né tránh, một viên đạn vẫn cắm vào chân hắn, khiến tốc độ di chuyển của hắn chậm lại.

“Giờ thì kết thúc đi!” Lăng Huyền tận dụng cơ hội, phóng hàng vạn mũi kim tới khiến Lạc Thiên không kịp tránh mà gục xuống"

Hắc Vân Đà khi này, tranh thủ tìm kiếm tài liệu và phá hủy căn cứ:

Sau khi phá hủy căn cứ của Hắc Ảnh, Hắc Vân Đà thu được một số thông tin quan trọng từ các tài liệu còn sót lại. Một trong số đó là vị trí của phòng thí nghiệm nơi Hắc Ảnh sản xuất loại thuốc có khả năng giữ mạng sống cho mẹ của Lăng Huyền.

“Tọa độ này… nằm sâu trong khu vực cấm phía bắc,” Linh Yến nói, mắt chăm chú nhìn bản đồ. “Đây là nơi nguy hiểm nhất vì có vô số con ma thú cư ngụ.

Để tránh chậm trễ,Nhóm bắt đầu tiến vào khu vực cấm phía bắc.Nơi này hoang tàn và lạnh lẽo, không khí ngập tràn cảm giác chết. Những cây cổ thụ xoắn xuýt như những bộ xương gãy, bóng tối bao trùm khắp nơi dù là ban ngày.

“Cảm giác như chính bóng tối đang nhìn chúng ta,” Linh Yến thì thầm, siết chặt cây trường thương trong tay.

“Tập trung đi,” Hắc Vân Đà nói, mắt không rời khỏi con đường phía trước. “Chúng ta sắp tới nơi rồi.”

Khi tới gần khu vực phòng thí nghiệm, một rào chắn năng hiện ra trước mặt. Ánh sáng tím phát ra từ nó rực rỡ nhưng cũng lạnh lẽo, như thể nó đang hút cạn sinh khí xung quanh.

“Làm thế nào để phá cái này?” Lăng Huyền cau mày.

“Chúng ta không cần phá,” Hắc Vân Đà đáp, rồi bước tới, “dùng năng lực bóng của ngươi đi"

Nhờ khả năng của Lăng Huyền, cả nhóm thành công vượt qua rào chắn mà không gây báo động.

Bên trong phòng thí nghiệm, không khí nặng nề và mùi hóa chất nồng nặc:

Họ nhanh chóng phát hiện ra một nhóm lính Hắc Ảnh đang canh giữ các thùng chứa thuốc.

“Linh Yến, Lăng Huyền, hai người ở đây" nói rồi anh tự minh ra tay:

"Kẻ nào!" Chưa kịp dứt câu, một trong số tên lính đã bị trọng lực ép chết, sau đó là vô số tên khác:

một loạt lính cấp cao trang bị vũ khí hiện đại xuất hiện:

"Hừ... lũ kiến" anh chỉ đơn giản nghiền nát tất cả bằng trọng lực

Khi trận chiến kết thúc anh gọi hai người bên ngoài vào tiến vào phòng chứa. Ở đó, những thùng thuốc được cất giữ cẩn thận trong những hộp kín bọc thép.

“Đây rồi,” Lăng Huyền thì thầm, đôi mắt ánh lên hy vọng. Anh cầm một hộp thuốc lên, nhìn chằm chằm vào nó như thể đó là báu vật quý giá nhất đời mình.

“Nhưng không chỉ có vậy.” Hắc Vân Đà chỉ vào một tập tài liệu gần đó. “Cái này chứa công thức chế tạo thuốc. Nếu chúng ta lấy được, ngươi không cần lệ thuộc vào Hắc Ảnh nữa.”

“Vậy chúng ta lấy tất cả,” Lăng Huyền nói:

Ngay khi nhóm chuẩn bị rời đi, tiếng còi báo động vang lên. Một giọng nói phát ra từ loa phóng thanh:

“Các ngươi nghĩ có thể thoát khỏi đây dễ dàng sao?”

Từ trong bóng tối, một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Đôi mắt hắn phát ra ánh sáng đỏ rực, và một luồng năng lượng mạnh mẽ bao trùm căn phòng.

“Hắc Ảnh đã đoán trước các ngươi sẽ tới. Ta, Lạc Viêm, sẽ không để các ngươi mang bất cứ thứ gì rời khỏi đây!”

Hắc Vân Đà định bóp chết hắn nhưng lại cảm thấy cơ thể có gì đó không đúng, toàn thần anh đau đớn gục xuống.

Linh Yến hốt hoảng ngồi kiểm tra anh, trong khi Lăng Huyền tập trung để bảo vệ anh

Một trận chiến khốc liệt nổ ra. Lạc Viêm, với khả năng điều khiển lửa, tấn công dồn dập. Những cột lửa khổng lồ bùng lên, bao trùm toàn bộ căn phòng.

Trong tiềm thức, Hắc Vân Đà mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đen, càng nhìn càng rõ đây chính xác là thực thể kiếp trước giao kèo với anh.

"Hừ xem ra ngươi vẫn rất tài năng nhỉ" giọng nói hắn âm u. Hắc Vân Đà chỉ cười rồi đáp " ít ra thì không phải như ngươi."

Bên ngoài khi này đây Lăng Huyền đã bị đánh cho thương tích đầy mình, Linh Yến có ý định ra tay nhưng liền bị anh đưa tay ngăn lại.

"Không cần...tôi vẫn lo được.."

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh

Truyện Diệt Nhân Tự Thế tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.