Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc

Tiểu thuyết gốc · 3129 chữ

Bước xuống cầu thang đá dẫn vào thư viện ngầm, Hắc Vân Đà và Linh Yến bị bao phủ bởi một sự im.

Mỗi bước chân họ vang vọng giữa không gian, những cái bóng đèn trên tường dường như chỉ làm ánh sáng trở nên lờ mờ hơn thay vì soi rọi lối đi.

Cánh cửa cuối cùng mở ra:

để lộ một thư viện rộng lớn với hàng loạt kệ sách cao đến tận trần, tất cả đều được phủ bụi. Những cuộn sách cũ nằm rải rác trên bàn, còn những bức tường thì được khắc đầy các biểu tượng kỳ dị.

Linh Yến bước vào, đôi mắt cô ánh lên sự ngạc nhiên:

Hắc Vân Đà quét mắt qua không gian. “Nơi này giống như một hầm chứa kiến thức cổ đại hơn là một thư viện thông thường. Cha cô thực sự đã giấu rất nhiều điều.”

“Có lẽ cha tôi không muốn bất kỳ ai phát hiện ra,” Linh Yến nói, tiến đến một kệ sách gần đó. Cô rút ra một cuốn sổ cũ với bìa bằng da, bên trên khắc những ký hiệu cổ. “Đây là cuốn nhật ký của ông. Nó có thể chứa những gì ông ấy đang nghiên cứu.”

Cô nhanh chóng mở cuốn sổ, ánh mắt lướt qua các dòng chữ. Trong khi đó, Hắc Vân Đà đi dọc theo các kệ sách, cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi mình.

“Có gì không ổn,” anh nói, dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ đen ở phía cuối thư viện.

Anh quay sang Linh Yến bảo“ cô mở đi.”

Linh Yến tiến đến, đặt tay lên cánh cửa. Một tiếng "cạch" vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ chứa đầy các vật phẩm.

Trong phòng, ở trung tâm, là một quả cầu pha lê lớn, bên trong xoáy động những tia sáng.

“Đây là…” Linh Yến nghẹn lời.

Hắc Vân Đà bước tới, ánh mắt anh chăm chú nhìn quả cầu. “Đây có lẽ là một trong những Mảnh Hỗn Mang mà cha cô nhắc đến.”

Linh Yến lắc đầu, giọng run rẩy. “Tôi không biết cha tôi đã tìm thấy nó từ khi nào. Nhưng tôi có cảm giác rằng chính thứ này đã khiến ông bị nhắm tới.”

Đột nhiên, căn phòng rung chuyển mạnh, và từ quả cầu, một luồng khí đen phóng ra, tạo thành hình dáng một thực thể mờ ảo.

“Các ngươi không nên đến đây.”

Giọng nói vang lên, lạnh lẽo và đầy đe dọa.

Hắc Vân Đà lập tức lùi lại theo phản xạ, kéo Linh Yến ra phía sau. “Đây không phải một thực thể bình thường.”

Thực thể đó dần hiện rõ hơn, mang hình dáng một con quái vật khổng lồ với đôi mắt đỏ rực và những cánh tay dài ngoằng.

“Rời khỏi đây, hoặc ta sẽ nhai đầu cả hai” nó gầm lên.

Hắc Vân Đà siết chặt tay. Anh biết mình không thể dùng toàn bộ sức mạnh để đối đầu với nó mà không để lộ thân phận.

“Linh Yến, chạy đi,” anh nói.

“Không! Tôi không thể bỏ mặc anh ở đây!”

“Cô không thể làm gì được nếu ở lại. Mau đi tìm cách khóa lại quả cầu này!”

Linh Yến do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu và chạy ra khỏi căn phòng.

Hắc Vân Đà đối mặt với thực thể kia, cảm nhận sức nặng từ con tép riu này khi anh không thể bung sức mình toàn lực. Anh tập trung, điều khiển trọng lượng cơ thể mình giảm xuống mức tối thiểu để tăng tốc độ.

Con quái vật lao đến với một cú vung tay mạnh mẽ, nhưng Hắc Vân Đà nhanh chóng né tránh, di chuyển như một bóng ma giữa những cú tấn công. Anh không thể tiêu diệt nó, nhưng cần phải câu giờ để Linh Yến làm việc.

“Tôi đã tìm ra cách!” Linh Yến hét lên từ phía ngoài. “Tôi cần anh giữ nó lại vài giây nữa!”

“Làm nhanh lên... nó săp nhai đầu tôi rồi!” Hắc Vân Đà đáp.

Linh Yến đặt tay lên quả cầu, đọc một câu thần chú từ cuốn nhật ký của cha mình. Từng ký tự trên quả cầu sáng lên, và thực thể kia bắt đầu rít lên đau đớn.

“Không! Các ngươi không thể phong ấn ta lần nữa!”

Ánh sáng từ quả cầu bùng lên, kéo thực thể trở lại bên trong.

“gà!.”

Khi mọi thứ lắng xuống, căn phòng trở lại tĩnh lặng. Linh Yến ngồi sụp xuống, thở hổn hển.

“Anh ổn chứ?” cô hỏi, nhìn Hắc Vân Đà.

“Ổn,” anh đáp. Xem ra cái thân xác học sinh này quá yếu so với kiếp trước.

Hắc Vân Đà và Linh Yến nhanh chóng rời khỏi:

“Những gì vừa xảy ra… không thể để lộ ra ngoài,” Hắc Vân Đà trầm giọng nói. “Nếu tin tức về quả cầu đó lan ra, nơi này sẽ không bao giờ được yên.”

Linh Yến khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt cô lộ rõ sự lo lắng. “Tôi không hiểu. Tại sao cha tôi lại giữ một thứ nguy hiểm như vậy? Và… thực thể đó nói anh là một mảnh ghép, ý nghĩa là gì?”

Hắc Vân Đà im lặng một lúc lâu, ánh mắt trầm ngâm như chìm vào dòng suy nghĩ:

Anh không muốn Linh Yến biết quá nhiều, ít nhất là vào lúc này.

“Có thể chỉ là một lời đe dọa vô nghĩa,” anh đáp lấp lửng. “Nhưng tốt hơn hết, chúng ta nên cẩn thận.”

Cả hai quyết định quay lại khu vực trung tâm của học viện. Trong suốt đoạn đường, Linh Yến không ngừng đưa mắt nhìn Hắc Vân Đà, như muốn hỏi điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.

“Anh… không sợ sao?” cuối cùng cô lên tiếng.

“Sợ?” Anh nhướng mày. Thầm chửi, nếu không phải vì kế hoạch thì anh đã một tay bóp chết nó rồi.

“Thực thể đó, sức mạnh của nó…” Cô dừng lại, rồi nói tiếp. “Ngay cả khi anh có năng lực, đối đầu với thứ như vậy vẫn là tự sát. Nhưng anh lại không hề nao núng.”

Hắc Vân Đà bật cười nhạt. “Tôi đã trải qua những điều còn tồi tệ hơn. Một con quái vật không thể khiến tôi chùn bước.”

Linh Yến trầm ngâm nhìn anh, ánh mắt cô phức tạp. Có điều gì đó ở người thanh niên này khiến cô cảm thấy vừa an tâm, vừa khó hiểu.

Khi họ đến sân chính của học viện, cảnh tượng hỗn độn từ vụ tấn công vẫn còn nguyên. Đống đổ nát nằm rải rác khắp nơi, và các đội sửa chữa đang làm việc không ngừng nghỉ.

Một giáo sư lớn tuổi tiến lại gần, ánh mắt ông ta chứa đầy sự hoang mang. “Cô Linh Yến, chúng tôi đã kiểm tra phần lớn khu vực. Có một số phòng không thể vào được vì… dấu vết năng lượng kỳ lạ.”

Linh Yến liếc nhìn Hắc Vân Đà, rồi gật đầu. “Cứ để đó. Tôi sẽ đích thân kiểm tra sau.”

Giáo sư chần chừ một lúc, nhưng rồi cúi đầu rời đi.

Hắc Vân Đà đứng im, ánh mắt anh lướt qua khung cảnh đổ nát. “Học viện này bị tổn hại nặng hơn tôi tưởng.”

“Đúng vậy,” Linh Yến thở dài. “Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải bảo vệ nơi này. Đây là tâm huyết của cha tôi.”

Câu nói của cô khiến Hắc Vân Đà thoáng giật mình. Anh nhận ra trong lời nói của Linh Yến có một sự kiên định hiếm thấy.

“Vậy cô sẽ làm gì tiếp theo?”

Linh Yến quay sang nhìn anh, ánh mắt kiên quyết:

“Tôi sẽ tìm hiểu rõ mọi thứ cha tôi đã che giấu. Cả về quả cầu đó… lẫn những bí mật mà ông chưa từng nói ra.”

Hắc Vân Đà khẽ nhếch môi. “Tốt. Nếu cô cần, tôi sẽ giúp.”

Một khoảng lặng ngắn giữa hai người, trước khi Linh Yến khẽ cười. “Tôi cảm giác như mình đang lôi kéo anh vào một mớ rắc rối không hồi kết.”

“Có lẽ vậy. Nhưng tôi đã quen với rắc rối rồi.”

Khi Linh Yến định đáp lời, một âm thanh nhỏ từ phía xa khiến cả hai quay đầu. Một bóng người xuất hiện, bước đi chậm rãi qua đống đổ nát.

“Ồ, không ngờ lại gặp cô ở đây, Linh Yến.”

Hắc Vân Đà nhíu mày, ánh mắt cảnh giác. Người đàn ông vừa xuất hiện mặc một bộ trang phục sang trọng, đôi mắt sắc xảo, và nụ cười trên môi đầy ý vị.

“Chú Lâm?” Linh Yến thốt lên, giọng pha lẫn sự bất ngờ và căng thẳng.

“Ta nghe nói về vụ tấn công. Ta đến để xem cô có ổn không,” người đàn ông tên Lâm cất giọng. “Nhưng có vẻ… cô vẫn ổn, phải không?”

Hắc Vân Đà đứng lặng, cảm giác có điều gì đó không đúng. Người đàn ông này, dù nở nụ cười thân thiện, lại mang theo cái gì đó

“Cảm ơn chú,” Linh Yến đáp, giọng cô trở nên xa cách.

“Cô bé, ta nghe nói cha cháu để lại khá nhiều thứ quý giá. Nếu cần giúp đỡ, đừng ngần ngại nói với ta.”

“Cảm ơn, nhưng hiện tại cháu tự lo được.”

Người đàn ông khẽ gật đầu, ánh mắt ông ta lướt qua Hắc Vân Đà. “Vị này là ai?”

“Đây là Hắc Vân Đà, một người bạn của cháu,” Linh Yến đáp nhanh.

Ông Lâm cười nhạt, nhưng trong ánh mắt thoáng qua sự dò xét. “Bạn sao? Tốt, tốt. Vậy thì hy vọng cậu bạn đây có thể chăm sóc Linh Yến thật tốt.”

Dứt lời, ông ta quay người, bước đi mà không nói thêm gì.

Khi bóng dáng ông ta biến mất, Hắc Vân Đà quay sang Linh Yến, giọng trầm thấp: “Người đó là ai?”

“Chú Lâm, một người bạn thân của cha tôi… hoặc ít nhất, ông ấy từng như vậy.”

“Cô không tin ông ta?”

Linh Yến im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. “Tôi không chắc… nhưng ông ấy không hề đơn giản.”

Hắc Vân Đà nhìn theo hướng ông Lâm rời đi, trong lòng dấy lên một cảm giác bất an.

Anh sau đó quay về phòng, bắt đầu tính toán cho kế hoạch tiếp theo:

Xuyên suốt quảng thời gian sau đó, ngoài việc học, anh dành toàn bộ thời gian ở phòng tập, mục đích là cải thiện cải thân thể yếu ớt này.

Thời gian như chó chạy ngoài đồng, cứ thế trôi qua vài tháng, học viện cũng bắt đầu học kỳ mới.

Sáng đầu tuần, sân chính của học viện náo nhiệt hơn hẳn. Các học viên đang tụ tập bàn tán xôn xao về một nhân vật mới vừa chuyển đến.

"Nghe nói cậu ta là thiên tài đến từ một học viện danh giá khác."

"Ừ, nhưng sao lại chuyển tới đây nhỉ? Cấp S luôn đấy, không đùa đâu!"

Ở phía xa, Hắc Vân Đà cũng nghe loáng thoáng những lời bàn tán. Anh không quan tâm lắm, nhưng rồi ánh mắt lại hướng về phía đám đông, nơi một bóng dáng đang tiến vào cổng trường.

Đó là một chàng trai trẻ với mái tóc trắng như tuyết, dáng người cao ráo, bước đi mang một khí chất kiêu ngạo khó lẫn. Đôi mắt anh ta sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng quét qua đám đông khiến ai nấy đều im bặt. Bộ đồng phục của học viện dường như càng tôn lên vẻ đẹp trai như một idol.

"Lăng Huyền." Giọng nói của chàng trai vang lên khi giới thiệu. “Tôi là học sinh mới. Rất vui được học cùng các bạn.”

"Hừ" Tô Kỳ đứng bên cạnh anh hừ lạnh một tiếng rồi nhổ một bãi nước bọt xuống đất

"Cái tên đó có gì hay ho chứ.. Đẹp trai thì sao, chẳng biết xã hội bên ngoài đang chịu không biết bao nhiêu đợt tấn công từ quái vật sao!"

Vân Đà đứng cạnh chỉ cười " thế sao cậu không ra ngoài đó chiến đấu đi"

" việc đó đã có cục bảo an lo rồi, tôi cần gì lo."

Trong buổi học, Lăng Huyền nhanh chóng gây chú ý với trí thông minh và năng lực vượt trội. Tuy nhiên, anh ta luôn giữ khoảng cách với mọi người, và tránh né con gái, chỉ quan sát họ từ xa, đặc biệt là với Hắc Vân Đà.

Tối hôm đó, khi ánh trăng vừa lên cao, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trên nóc tòa nhàchính của học viện. Lăng Huyền đứng đó, đôi mắt nhìn về phía ký túc xá nơi Hắc Vân Đà ở.

“Hắc Vân Đà... mục tiêu của ta,” anh ta lẩm bẩm, bàn tay siết chặt, năng lượng tối bao phủ xung quanh. Những bóng tối dưới chân anh ta xoắn lại, tạo thành một khối hình kỳ dị.

Sáng hôm sau, Hắc Vân Đà cảm nhận được một luồng khí lạ lùng bao quanh mình. Anh liếc nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy gì bất thường. Tuy nhiên, bản năng mách bảo rằng có ai đó đang theo dõi anh rất sát sao.

Trong một buổi tập luyện giả chiến ở khu vực rừng phía sau học viện, nhóm học viên được phân thành các đội để thực hành chiến thuật. Hắc Vân Đà bị xếp chung nhóm với Lăng Huyền.

“Rất hân hạnh được làm việc với anh,” Lăng Huyền nói, nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt. Nhưng đôi mắt anh ta lại ánh lên một tia sát ý khó giấu.

Hắc Vân Đà không đáp, chỉ gật đầu. Anh cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đồng đội mới này, nhưng không thể hiện ra ngoài.

Buổi tập luyện diễn ra suôn sẻ cho đến khi đội của họ bị tấn công bởi một nhóm quái vật cấp cao bất ngờ xuất hiện. Trong lúc hỗn loạn, Lăng Huyền cố tình tạo một tình huống nguy hiểm để "loại bỏ" Hắc Vân Đà.

“Cẩn thận phía sau!” Lăng Huyền hét lên, nhưng thay vì hỗ trợ, anh ta phóng một đòn bóng tối về phía Hắc Vân Đà.

Nhưng Hắc Vân Đà không phải là người dễ bị qua mặt. Trong tích tắc, anh điều khiển trọng lượng của cơ thể, né tránh đòn tấn công và phản công bằng cách dùng chính quái vật làm lá chắn.

“Cậu muốn làm gì?” Hắc Vân Đà hạ giọng, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lăng Huyền.

Lăng Huyền cười nhạt. “Thử cậu một chút thôi. Không ngờ cậu giỏi như vậy.”

Cả hai nhìn nhau, tình hình có vẻ căng:

Quãng thời gian sau đó, Lăng Huyền luôn cố dùng mọi thủ đoạn để hạ sát Vân Đà nhưng điều thất bại.

Chiều:

Lăng Huyền ngồi một góc, anh suy sụp tinh thần, khi mà chính anh đã từng hạ sát vô số kẻ có số má mà giờ đây lại không thể đánh lại một sinh viên bình thường lại còn để anh ta cứu mình một mạng.

Anh bật khóc " con mẹ nó chứ, tổ chức giao nhiệm vụ này ta tưởng dễ ăn, thế chó má nào, ta lại bị đánh như con chó thế này" hắn chửi thầm, tay lau nước mắt.

Anh lấy trong túi quần ra một chiếc vòng cổ bằng bạc cũ kỹ, vật duy nhất còn lại từ người mẹ mà anh yêu quý.

Mà nhớ lại quá khứ:

Nhiều năm trước, Lăng Huyền vốn là con trai duy nhất của một gia đình nghèo ở vùng biên giới. Mẹ anh, bà Tô Mai, từng là một võ giả tài nhưng đã mất đi sức mạnh sau một trận chiến để cứu mạng Lăng Huyền.

Từ đó, bà phải sống với một căn bệnh quái ác, cơ thể ngày càng suy yếu.

Những năm tháng khốn khó đã buộc Lăng Huyền phải trưởng thành sớm. Anh gia nhập tổ chức ngầm Hắc Ảnh, một nhóm sát thủ khét tiếng, nơi những kẻ mạnh sống sót và những kẻ yếu bị đào thải không thương tiếc.

Lý do anh gia nhập rất đơn giản:

Tiền!.

Tổ chức hứa hẹn sẽ trả anh số tiền khổng lồ, đủ để chữa trị cho mẹ mình. Để đạt được mục tiêu đó, anh đã nhuốm tay vào máu mà không mảy may do dự, trở thành một trong những sát thủ trẻ tuổi nguy hiểm nhất.

Anh lau sạch nước mắt, muốn đối diện lần cuối với Hắc Vân Đà.

Đêm đó, anh tìm đến phòng của Vân Đà, trong lòng giằng xé giữa lòng trung thành với tổ chức và sự nghi ngờ về công việc của bản thân.

“Tôi biết cậu đang theo dõi tôi,” Hắc Vân Đà lên tiếng.

Lăng Huyền im lặng, rồi bất ngờ quỳ xuống. “Tôi cần cậu giúp.”

Lời nói của anh khiến Hắc Vân Đà ngạc nhiên, nhưng anh không tỏ ra bất ngờ. “Cậu muốn gì?"

Lăng Huyền cắn chặt môi, như thể đang đấu tranh với chính mình. Cuối cùng, anh nói: “Mẹ tôi... Bà ấy sắp chết. Tôi làm tất cả những điều này chỉ để cứu bà ấy.”

Hắc Vân Đà nhìn vào ánh mắt tuyệt vọng của Lăng Huyền, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói. Anh không đáp ngay mà đứng lên, bước đến cửa sổ, nhìn ra màn đêm tĩnh lặng.

“Cậu giết bao nhiêu người rồi?” Hắc Vân Đà hỏi, giọng trầm thấp.

“Nhiều hơn tôi muốn nhớ...” Lăng Huyền đáp, giọng run rẩy.

“Cậu có nghĩ mẹ cậu sẽ chấp nhận những đồng tiền đó không?” Hắc Vân Đà quay lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Lăng Huyền im lặng. Anh biết câu trả lời, nhưng không muốn đối diện với nó.

Hắc Vân Đà thầm nghĩ, thu phục tên này làm sai vặt cũng tốt. Anh đưa ra một thỏa thuận: “Tôi sẽ giúp cậu cứu mẹ, nhưng đổi lại, cậu phải từ bỏ con đường sát thủ và đi theo tôi. Từ giờ, cậu phải nghe tôi tuyệt đối.”

Lăng Huyền nhìn anh, ánh mắt bừng lên tia hy vọng. “có thể làm điều đó thật sao?"

Hắc Vân Đà chỉ mỉm cười. “Cậu sẽ sớm thấy. Nhưng trước tiên, nếu cần thiết, chính tay tôi sẽ bóp nát Hắc Ảnh.”

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.