Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tang lễ

Tiểu thuyết gốc · 3455 chữ

Buổi sáng hôm nay:

ánh nắng xuyên qua tấm rèm trắng trong phòng bệnh. Hắc Vân Đà vẫn nằm trên giường, giả vờ đọc sách, mặc dù tâm trí anh đang bận rộn với những suy nghĩ về chiếc hộp cổ ngữ mà anh đã giấu kín.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên:

Anh khẽ quay đầu, chuẩn bị nở nụ cười lịch sự như mọi khi. Nhưng khi cánh cửa mở ra, người bước vào khiến anh hơi sững lại.

Linh Yến, với mái tóc dài buông nhẹ, khoác trên mình bộ váy màu lam nhạt, vừa tao nhã vừa thanh thoát. Đôi mắt sắc sảo của cô dường như soi thấu mọi tâm tư. Trên tay cô là một giỏ trái cây, còn biểu cảm trên gương mặt pha trộn giữa sự quan tâm và dè chừng.

"Nghe nói anh bị thương nặng. Tôi mang chút quà đến thăm," cô nhẹ nhàng nói, bước đến bên giường.

Hắc Vân Đà đặt quyển sách xuống, mỉm cười yếu ớt. "Linh Yến? Tôi không ngờ cô lại đến thăm. Thật là vinh hạnh."

"Vinh hạnh gì chứ, chỉ là phép lịch sự thôi." Cô đặt giỏ trái cây xuống bàn, kéo ghế ngồi cạnh giường anh. "Nhưng thành thật mà nói, tôi hơi bất ngờ. Tôi không nghĩ anh lại... sống sót sau vụ đó."

Ánh mắt cô như dò xét, nhưng Hắc Vân Đà vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

"Chỉ là may mắn thôi," anh định mở mồm nói gì đó nhưng lại thôi.

Linh Yến nhìn anh một lúc, rồi im lặng:

Hắc Vân Đà nhíu mày, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc. "Chuyện của cha cô...?"

"Không, sao, tôi ổn, dù sao ông ấy cũng chẳng mấy coi tôi như con của ông ấy." Cô rút ra một quả táo từ giỏ trái cây, đưa cho anh. "Dù thế nào, anh cũng cần chăm sóc bản thân. Trông anh bây giờ chẳng giống người hùng tí nào."

Hắc Vân Đà bật cười nhẹ, nhận lấy quả táo. "Cảm ơn. Nhưng cô biết đấy, tôi chưa bao giờ muốn làm anh hùng."

Sau đó cô nhìn anh một lần nữa, rồi quay người bước ra cửa.

Khi cô rời đi, nụ cười trên môi Hắc Vân Đà dần tắt. Anh siết chặt tay, ánh mắt trở nên sắc bén đôi phần.

Anh ngả lưng xuống giường, nhìn trần nhà. Ngủ một giấc rồi tính.

Hai ngày sau vụ tấn công, trường học tổ chức một buổi lễ tang trang trọng cho hiệu trưởng, người đã hy sinh trong trận chiến với Ma Thần. Dù ông là một nhân vật với Vân Đà chả ra gì, nhưng với danh nghĩa hiệu trưởng, ông vẫn là biểu tượng của ngôi trường.

Bầu trời hôm ấy u ám, những đám mây xám nặng trĩu như phản ánh không khí tang thương. Khu vực sân trường được chỉnh trang lại sau vụ đổ nát, giờ đây biến thành nơi tổ chức lễ. Hàng trăm học sinh, giáo viên và các nhân vật có máu mặt trong xã hội đều có mặt, ai nấy đều khoác trên mình trang phục đen.

Hắc Vân Đà đứng ở hàng cuối cùng, lặng lẽ quan sát buổi lễ. Anh vẫn giả vờ yếu ớt, cánh tay băng bó và bước đi khập khiễng như thằng đần. Đôi mắt anh dõi theo từng người đến đặt vòng hoa, nhưng trong lòng lại là một cơn sóng ngầm.

"Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc vai trò của ông ta," anh thầm nghĩ.

Người chủ trì buổi lễ bước lên bục, giọng nói trầm lắng vang lên:

"Hiệu trưởng Long là một người cống hiến hết mình cho sự phát triển của ngôi trường này. Dù ông đã ra đi, những đóng góp của ông sẽ mãi là ngọn đèn soi sáng cho thế hệ tương lai."

Lời ca tụng vang lên, nhưng Hắc Vân Đà chỉ khẽ nhếch môi. Anh biết rõ, không phải ai cũng thật sự thương tiếc. Trong đám đông này, có những ánh mắt không che giấu sự nhẹ nhõm, như thể cái chết của hiệu trưởng là cơ hội để họ nắm lấy quyền lực.

Bên cạnh anh, Tô Kỳ thì thầm:

"Lạ thật, một người đáng sợ như lão mà lại được khen ngợi đến thế. Chẳng lẽ họ không biết ông ta đã làm gì?"

Hắc Vân Đà khẽ gật đầu, đáp lại bằng giọng nhỏ nhẹ:

"Đôi khi, người chết dễ được tha thứ hơn người sống. Hơn nữa, đây là buổi diễn cho tất cả chúng ta."

Tô Kỳ nhếch mép cười, nhưng không nói gì thêm.

Khi buổi lễ gần kết thúc, một nhóm người bước lên bục. Họ là các giáo sư cấp cao, những người sẽ quyết định ai là người kế nhiệm chức hiệu trưởng. Linh Yến, với tư cách đại diện cho đội điều tra đặc biệt, cũng đứng bên cạnh họ, vẻ mặt trầm lặng nhưng ánh mắt đầy thâm ý.

Một trong số họ lên tiếng:

"Chúng tôi sẽ không để sự ra đi của hiệu trưởng Lo làm ngôi trường này suy sụp. Một người kế nhiệm sẽ được chọn trong thời gian sớm nhất, để tiếp tục sứ mệnh mà ông ấy đã để lại."

Hắc Vân Đà nhíu mày. Anh biết, đây không chỉ là lũ mồm xạo chó nói những lời dối trá. Đây là trận chiến quyền lực, nơi các phe phái sẽ bắt đầu lộ diện. Và trong mớ hỗn loạn này, anh phải cẩn trọng.

Sau buổi lễ, mọi người lần lượt rời đi. Linh Yến lại xuất hiện bên cạnh anh.

"Anh thấy thế nào? Một buổi lễ hoàn hảo để che giấu những bí mật, phải không?" Cô nhìn anh, giọng nói như đang thử dò xét.

Hắc Vân Đà cười nhạt. "Tôi chỉ là một học viên bình thường, không đủ thông minh để hiểu những bí mật mà cô đang ám chỉ."

Linh Yến khẽ cười, nhưng không nói gì thêm. Cô chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi quay lưng rời đi.

Hắc Vân Đà nhìn theo bóng lưng cô, đôi mắt ánh lại toan tính gì đấy.

Buổi lễ dần đi đến hồi kết, nhưng không khí trầm mặc vẫn bao trùm.

Một số học viên và giáo viên rời đi, để lại khu vực lễ tang thưa thớt hơn. Hắc Vân Đà vẫn đứng đó, ánh mắt lặng lẽ quan sát tất cả.

Linh Yến quay lại, đôi mắt cô ánh lên chút mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên cô để lộ cảm xúc thật sau cái chết của hiệu trưởng Long.

"Anh có nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi không?" cô cất tiếng, giọng nói thoáng chút run rẩy.

Hắc Vân Đà nhìn cô, hơi bất ngờ. Anh nhận ra, dù cô tỏ ra lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng giờ đây, Linh Yến chỉ là một cô gái vừa mất đi cha mình.

"Cô vẫn ổn chứ?" anh hỏi, giọng điệu trầm tĩnh.

Linh Yến cười nhạt, nhưng nụ cười ấy không giấu được nỗi buồn. Cô nhìn về phía bức ảnh chân dung của hiệu trưởng Long trên bục lễ tang, ánh mắt xa xăm.

"Ông ấy là cha tôi. Nhưng, anh biết không? Tôi chưa bao giờ thật sự hiểu ông ấy. Lúc nào ông cũng lạnh lùng, luôn đặt trách nhiệm và quyền lực lên trên tất cả."

Cô dừng lại một chút, như đang kìm nén cảm xúc. "Thậm chí, mẹ tôi cũng không phải là ưu tiên của ông. Bà ấy… đã mất khi tôi còn nhỏ. Bà luôn bảo vệ tôi, luôn mỉm cười, ngay cả khi mọi thứ sụp đổ xung quanh. Nhưng ông thì không. Ngay cả khi bà ấy rời đi, ông vẫn không thay đổi."

Hắc Vân Đà cảm nhận được nỗi đau trong từng lời nói của cô. Dù cô cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cái chết của hiệu trưởng Lâm đã khơi gợi lại những ký ức mà cô cố chôn vùi.

"Ông ấy từng là một người cha tốt chứ?" anh hỏi, không giấu được sự tò mò.

Linh Yến im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. "Có lẽ đã từng, trước khi ông trở thành một người mang trên vai quá nhiều tham vọng. Tôi nhớ những ngày ông đưa tôi và mẹ đi dạo trong rừng, hay khi ông tự tay làm chiếc vòng cổ bằng gỗ cho tôi. Nhưng những ngày ấy qua đi nhanh lắm. Tham vọng đã nuốt chửng ông, biến ông thành con người khác."

Cô đưa tay chạm vào chiếc vòng cổ nhỏ bằng bạc đeo trên cổ mình, như thể nó đang giữ lấy chút kỷ niệm cuối cùng còn sót lại.

"Vậy mẹ cô là người thế nào?" Hắc Vân Đà hỏi, giọng nói mềm mại hơn.

Linh Yến ngước nhìn anh, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn khi nhắc đến mẹ.

"Bà là ánh sáng của gia đình chúng tôi. Mẹ tôi là một người phụ nữ thông minh, nhạy bén nhưng rất bao dung. Dù cha tôi ngày càng xa cách, bà vẫn không trách ông, thậm chí luôn nhắc tôi phải kính trọng ông. Nhưng tôi biết, bà cũng rất đau lòng. Khi bà qua đời, mọi thứ trong tôi dường như sụp đổ."

Hắc Vân Đà khẽ gật đầu. Anh không nói gì, nhưng ánh mắt anh dường như chứa đựng sự thấu hiểu. Anh biết rõ cảm giác mất đi người thân yêu, cảm giác bị phản bội bởi những người mình từng tin tưởng.

"Vậy tại sao cô vẫn đứng đây, mạnh mẽ như thế?" anh hỏi.

Linh Yến nhìn thẳng vào mắt anh, một tia kiên cường lóe lên. "Vì tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi không thể để những gì mẹ tôi hy sinh trở nên vô nghĩa. Còn cha tôi… dù ông ấy đã sai nhiều điều, nhưng ông vẫn là cha tôi. Và tôi sẽ tìm hiểu sự thật về những gì đã xảy ra, để không ai khác phải chịu đau khổ nữa."

Hắc Vân Đà nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Linh Yến không chỉ là con gái của hiệu trưởng, cô còn là một người mang trên vai trọng trách nặng nề và một trái tim đầy mâu thuẫn.

"Cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ đấy," anh nói, giọng trầm ấm.

Linh Yến không đáp, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay đi. Bóng lưng cô dần khuất sau hàng cây, nhưng Hắc Vân Đà biết, cô sẽ không ngừng tìm kiếm câu trả lời.

Anh lặng lẽ quay lại nhìn bức chân dung của hiệu trưởng Long. Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi anh.

"Người cha ấy đã để lại một đứa con không tầm thường chút nào," anh thầm nghĩ. "Nhưng cô ta sẽ làm gì nếu biết được toàn bộ sự thật?"

Đến tối trường học trở nên yên tĩnh lạ thường:

Sau lễ tang, không khí u ám vẫn bao trùm, khiến mọi người đều ngại lên tiếng quá lớn. Những khu vực bị phá hủy trong cuộc tấn công trước đó đã được niêm phong để chờ sửa chữa, nhưng khung cảnh hoang tàn vẫn ám ảnh tâm trí đám học sinh.

Hắc Vân Đà nằm trên giường bệnh trong khu y tế, ánh mắt anh lơ đãng nhìn lên trần nhà. Anh vẫn giả vờ bị thương nặng, nhưng thực tế, cơ thể anh đã hồi phục hoàn toàn nhờ thực thể cư ngụ bên trong anh.

Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Trước khi anh kịp đáp, cánh cửa mở ra, và Linh Yến bước vào. Cô vẫn mặc bộ đồ đen từ lễ tang, nhưng ánh mắt đã có phần bình tĩnh hơn.

"Anh tỉnh rồi à?" cô hỏi, đặt một hộp cháo nóng lên bàn gần đó.

Hắc Vân Đà gật đầu, khẽ nhếch môi. "Cô vẫn quan tâm đến tôi à? Tôi tưởng cô sẽ bận với việc lãnh đạo trường thay cha mình."

Linh Yến khẽ cười, nhưng đó không phải là một nụ cười vui vẻ. "Tôi đâu có quyền lực đến vậy. Hội đồng nhà trường đang tranh giành quyền kiểm soát, còn tôi chỉ là một quân cờ nhỏ trong mắt họ."

Cô ngồi xuống ghế, chống cằm nhìn anh. "Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn anh. Nếu không có anh hôm đó, mọi chuyện còn có thể tồi tệ hơn nhiều."

Hắc Vân Đà nhíu mày. "Tôi chỉ làm điều mà bất kỳ ai trong tình huống đó cũng sẽ làm."

"Không đâu," Linh Yến lắc đầu. "Anh đã mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ học sinh. Không phải ai cũng dám làm như vậy, nhất là khi đối mặt với một Ma Thần."

Cô ngừng lại một lúc, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Anh biết gì về Ma Thần không?"

Câu hỏi khiến Hắc Vân Đà hơi khựng lại. Anh không ngờ cô lại đề cập đến vấn đề này nhanh như vậy. Nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Tôi không biết nhiều. Chỉ là hiếm khi thôi. Tại sao cô lại hỏi vậy?"

Linh Yến im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài. "Cha tôi từng nói, Ma Thần không chỉ là những thực thể tàn phá. Chúng có lý trí, có mục đích, và đôi khi, chúng còn nguy hiểm hơn cả con người. Ông ấy tin rằng trường học này, từ lâu, đã bị cuốn vào một âm mưu lớn liên quan đến chúng."

Hắc Vân Đà không tỏ ra bất ngờ, nhưng trong lòng anh lại thầm cảnh giác. Hiệu trưởng Long rõ ràng biết nhiều hơn những gì ông từng tiết lộ.

"Vậy cô nghĩ cuộc tấn công vừa rồi là vì lý do đó?" anh hỏi.

"Phải," cô đáp, ánh mắt đăm chiêu. "Nhưng tôi không chắc ông ấy đã để lại manh mối gì trước khi chết hay không. Tôi đang cố tìm hiểu, nhưng mọi thứ đều bị giấu kín."

Hắc Vân Đà nhíu mày. Nếu Linh Yến đang nói thật, thì trong trường này có thể còn tồn tại những bí mật liên quan đến Ma Thần và cả những kế hoạch mà hiệu trưởng Long chưa kịp thực hiện.

Thứ mà kiếp trước, anh chẳng hay biết

"Vậy cô định làm gì tiếp theo?" anh hỏi.

Linh Yến đứng dậy, ánh mắt kiên định. "Tôi sẽ tìm ra sự thật, bất kể phải đối mặt với điều gì. Dù cho đó là Ma Thần hay đám quái vật, kể cả những kẻ đứng sau chúng."

Cô quay người bước ra cửa, nhưng trước khi đi, cô quay lại nhìn anh. "Anh có thể tiếp tục nghỉ ngơi. Nhưng nếu anh sẵn sàng, tôi hy vọng anh sẽ đứng về phía tôi. Tôi cảm giác… chúng ta cần nhau trong cuộc chiến này."

Nói xong, cô rời đi, để lại Hắc Vân Đà trong phòng

Trong một góc khuất của trường, một bóng người đứng im lặng. Khuôn mặt hắn bị che khuất bởi lớp áo choàng đen, nhưng đôi mắt đỏ rực lại sáng quắc trong màn đêm.

"Đúng như dự đoán, cô ta đã bắt đầu nghi ngờ," hắn thì thầm. "Nhưng liệu cô có đủ sức để tìm ra sự thật không, Linh Yến?"

Thời gian trôi qua Không lâu kể từ lễ tang của hiệu trưởng Lâm:

Các công việc sửa chữa đã bắt đầu. Các học sinh được phân tán ra các khu vực an toàn để tiếp tục học tập.

Hắc Vân Đà cuối cùng cũng chịu rời khỏi phòng bệnh. Anh bước đi chậm rãi qua những hành lang đổ nát, quan sát những dấu vết để lại từ cuộc tấn công. Ánh mắt anh dừng lại tại một bức tường bị cháy sém, nơi mà anh nhớ rõ là nơi hiệu trưởng Long bị Ma Thần đánh gục.

“Ông ta biết nhiều hơn những gì mình tưởng,” anh lẩm bẩm.

“Đúng là như vậy.”

Giọng nói vang lên từ phía sau làm Hắc Vân Đà giật mình quay lại:

Là Linh Yến và trên tay cầm một tập tài liệu cũ kỹ.

“Tôi tìm thấy một số thứ trong phòng làm việc của cha,” cô nói, tiến lại gần. “Nhưng nó quá rời rạc và không rõ ràng. Có vẻ như ông ấy đã cố tình che giấu điều gì đó.”

Hắc Vân Đà nhíu mày. “Là gì?”

Linh Yến đưa tập tài liệu cho anh. Những trang giấy cũ kỹ được ghi chép bằng nét chữ vội vã, nhiều trang bị cháy xém, nhưng vẫn có thể đọc được vài đoạn.

“‘Năng lượng của đám quái không phải chỉ là sức mạnh hủy diệt. Chúng là những mảnh ghép của một thực thể lớn hơn, một nguồn sức mạnh cổ xưa mà con người không nên chạm vào.’” Hắc Vân Đà đọc to một đoạn, giọng anh trầm xuống. “Ông ấy đang nghiên cứu về nguồn gốc của Ma Thần?”

Anh thầm nghĩ, nếu sự thật là như vậy, có lẽ ông sớm đã nghiên cứu về nguồn gốc của chúng, và theo ký ức kiếp trước phải ít nhất 10 năm, các nhà nghiên cứu mới tìm ra, và 20 năm cho cuộc chiến cuối cùng.

Linh Yến gật đầu. “Không chỉ thế. Cha tôi tin rằng có một tổ chức đứng sau tất cả những cuộc tấn công gần đây. Một tổ chức có liên hệ mật thiết với sự trỗi dậy của các Ma Thần.”

Hắc Vân Đà không nói gì, có vẻ đã gần hiểu mọi chuyện, chỉ tiếp tục đọc. Các ghi chép nhắc đến một vật thể gọi là "Mảnh Hỗn Mang" một thứ được cho là trung tâm điều khiển hoặc giam giữ sức mạnh của các Ma Thần.

“Cô nghĩ thứ này tồn tại thật sao?” anh hỏi, đưa tay gõ nhẹ lên tờ giấy.

“Tôi không biết,” Linh Yến thừa nhận. “Nhưng nếu nó có thật, thì rất có thể cuộc tấn công vừa rồi nhằm mục đích phá hủy bất kỳ manh mối nào cha tôi để lại về nó.”

Hắc Vân Đà trầm ngâm. Nếu như hiệu trưởng Long thực sự đã bị tổ chức kia nhắm đến, thì cái chết của ông ta không đơn thuần chỉ là một tai nạn trong trận chiến.

“Có lẽ cô nên kiểm tra thêm những nơi cha cô thường lui tới,” Hắc Vân Đà gợi ý.

Linh Yến khẽ gật đầu. “Tôi đã nghĩ đến điều đó. Thư viện ngầm dưới tòa nhà chính. Nhưng nơi đó bị niêm phong sau vụ tấn công.”

“Niêm phong?”

“Đúng. Hội đồng nhà trường cho rằng nơi này không an toàn, nên đã cấm bất kỳ ai tiếp cận.”

Hắc Vân Đà cười nhạt. “Cấm tiếp cận? Hay họ muốn giấu thứ gì đó?”

Ánh mắt Linh Yến lóe lên một sự kiên định. “Dù thế nào tôi cũng phải tìm cách vào đó. Có lẽ nơi đó là nơi ông lưu giữ những tài liệu quan trọng nhất.”

Hắc Vân Đà trầm ngâm một lát, rồi gật đầu. “Nếu cô quyết định làm vậy, tôi sẽ đi cùng.”

“Anh chắc chứ? Tôi không muốn kéo anh vào những rắc rối này.”

Hắc Vân Đà nhếch môi. “Tôi vốn đã quen với rắc rối. Và ngoài ra, tôi cũng tò mò muốn biết thứ gì đã khiến một Ma Thần hạng 60 xuất hiện tại đây.”

Đêm hôm đó, khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Hắc Vân Đà và Linh Yến bí mật tiến về phía tòa nhà chính. Họ lẻn qua các hành lang tối tăm, tránh né những đội tuần tra của bảo vệ.

Cánh cửa dẫn xuống thư viện ngầm được khóa chặt bằng một lớp phong ấn đặc biệt, ánh sáng từ các ký tự trên cửa phát ra ánh sáng nhè nhẹ trong bóng tối.

“Đây là phong ấn ma pháp,” Linh Yến nói nhỏ. “có lẽ tôi mở được, nhưng sẽ mất một chút thời gian.”

“Cứ làm đi. Tôi sẽ canh chừng.”

Khi Linh Yến bắt đầu giải phong ấn, Hắc Vân Đà đứng phía sau, cảm giác.

“Xong rồi.” Linh Yến thì thầm.

Cánh cửa từ từ mở ra, để lộ một lối đi dài dẫn xuống dưới lòng đất. Ánh sáng từ ngọn đèn trên tường lờ mờ chiếu rọi, nhưng không đủ để xua tan bóng tối dày đặc bên trong.

“Chúng ta đi thôi,” cô nói

Hắc Vân Đà bước theo cô.

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.