Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tham mưu

Tiểu thuyết gốc · 2389 chữ

Cuối buổi tham quan, Hắc Vân Đà lặng lẽ tách khỏi nhóm. Lén để lại một vài chiếc máy ghi âm nhỏ ở hành lang và một số nơi.

Linh Yến, không mảy may hay biết về hành động của anh, vẫn đứng nói chuyện với cha mình. Từ xa, Hắc Vân Đà quan sát, nhận thấy vẻ mặt của cô pha trộn giữa sự ngờ vực và thất vọng. Cô nói gì đó, nhưng Hiệu trưởng chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu ngắn ngủi trước khi quay người đi.

Hắc Vân Đà tìm đến Linh Yến. Khi cô vừa rời khỏi khu vực văn phòng, anh bước tới.

"Cha cậu có vẻ rất bận rộn," anh nói, cố gắng giữ giọng điệu tự nhiên.

"Ông ấy luôn như vậy," Linh Yến thở dài. "Nhưng tôi cảm giác lần này mọi thứ không đơn giản."

"Cậu có nghĩ chúng ta nên tìm hiểu thêm không?" Hắc Vân Đà đặt câu hỏi, nửa như gợi ý.

Linh Yến nhìn anh, đôi mắt thoáng nét nghi ngờ. "Cậu đang ám chỉ điều gì?"

"Không gì cả, chỉ là nếu cậu cần một người để nói chuyện hoặc hỗ trợ, tôi ở đây." Anh mỉm cười, ánh mắt đầy chân thành.

Linh Yến dường như dịu lại. "Có lẽ tôi sẽ cần điều đó."

Trở về tối hôm nay, trong căn phòng ký túc xá, Hắc Vân Đà kiểm tra chiếc máy ghi âm mà anh để lại. Những âm thanh ban đầu chỉ là tiếng bước chân và tiếng mở cửa, nhưng sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa. Dự án Vương Khải cần được đẩy mạnh. Nếu không, Hội đồng sẽ không để yên."

Giọng nói thứ hai, trầm hơn, xen vào: "Nhưng chúng ta chưa kiểm soát được tất cả các biến số. Nếu xảy ra sự cố, không chỉ dự án mà cả trường học này cũng sẽ gặp nguy hiểm."

"Đó là lý do chúng ta cần giữ mọi thứ trong vòng bí mật. Đặc biệt là không để đám học sinh phát hiện."

Đoạn ghi âm kết thúc với một tiếng gõ cửa và âm thanh của một cuộc họp bị gián đoạn.

Hắc Vân Đà ngồi bất động trong vài giây. "Hội đồng nào cơ ?" Anh cần phải tìm hiểu thêm.

Ngày hôm sau, Hắc Vân Đà tìm Linh Yến trong giờ giải lao.

"Tôi nghĩ cậu nói đúng, Linh Yến. Cha cậu đang giấu điều gì đó," anh nói, giọng đầy nghiêm túc.

Linh Yến khựng lại, ánh mắt dò xét anh. "Cậu biết gì sao?"

"Tôi không chắc, nhưng có vẻ như nó liên quan đến một thứ gọi là 'Dự án Vương Khải'."

Mặt cô tái đi. "Cậu... cậu nghe điều đó ở đâu?"

"Điều đó không quan trọng. Vấn đề là, nếu cậu muốn biết sự thật, chúng ta cần làm việc cùng nhau."

Linh Yến im lặng một lúc lâu trước khi gật đầu. "Được. Nhưng cậu phải hứa sẽ không để tôi gặp rắc rối."

"Đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ cậu." Anh nói và nhờ cô, vì đơn giản với năng lực thao túng không gian của cô sẽ rất hữu dụng.

Tối hôm đó, cả hai lẻn vào khu vực tầng hầm lần. Với sự giúp đỡ của Linh Yến, họ vượt qua được các lớp bảo mật ban đầu mà không gây chú ý.

Đến một căn phòng được khóa chặt mà lúc trước anh không mở được," cậu mở nó được không"Linh Yến dừng lại trước câu hỏi của Vân Đà." Để tôi thử"

Sau đó cô vận sức bẻ cong không gian khiến cánh cửa mở ra.

Bên trong là một căn phòng rộng lớn, đầy các thiết bị điện tử và bảng điều khiển. Trên tường treo một sơ đồ lớn ghi rõ cấu trúc của trường học, với khu vực tầng hầm được đánh dấu bằng màu đỏ.

Ở giữa phòng là một cỗ máy khổng lồ, trông như một buồng kính chứa đầy chất lỏng màu đỏ. Trong đó, một cơ thể con người đang trôi nổi, được kết nối với hàng loạt dây dẫn.

"Vương Khải..." Linh Yến thì thầm, giọng run rẩy.

Hắc Vân Đà tiến lại gần, mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể trong buồng kính. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là một phần trong "Dự án Vương Khải" mà họ nhắc đến.

"Chúng ta phải phá hủy nó," Linh Yến nói.

"Không," Hắc Vân Đà ngăn lại. "Đừng manh động."

Linh Yến im lặng, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Họ nhanh chóng chụp ảnh các tài liệu và sơ đồ trong phòng, rồi rời đi trước khi có ai phát hiện. Nhưng khi họ vừa bước ra hành lang, một tiếng còi báo động vang lên.

"Có kẻ xâm nhập!"

"Chạy!" Hắc Vân Đà nắm lấy tay Linh Yến, kéo cô chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Nhưng khi họ vừa đến lối ra, một nhóm người mặc đồng phục an ninh đã chặn đường. Trong ánh sáng nhấp nháy của đèn báo động, Hắc Vân Đà nhận ra một gương mặt quen, Vương Khải, nhưng không phải là Vương Khải mà anh từng biết.

"Cậu... lâu quá không gặp nhau rồi," Vương Khải nói, giọng nói lạnh.

Hắc Vân Đà kéo Linh Yến lùi lại, ánh mắt không rời khỏi Vương Khải. , Gương mặt Vương Khải hằn rõ những mạch máu màu xanh lục phát sáng mờ ảo, đôi mắt vô hồn.

Theo ký ức kiếp trước, đây đích thị là sức mạnh từ ma thần.

"Vương Khải..." Hắc Vân Đà nói chậm rãi, giọng trầm xuống. "Là cậu thật sao?"

Vương Khải nhếch mép cười, "Không còn là 'tôi' mà cậu từng biết nữa. Bây giờ, tôi là sản phẩm của 'Dự án Vương Khải'. Một phiên bản hoàn thiện hơn và phải trả thù cậu."

"Cậu đang nói gì vậy?" Linh Yến thốt lên. "Họ đã làm gì với cậu?"

"Họ biến tôi thành vũ khí." Giọng nói của Vương Khải lạnh lẽo như thép. "Và nhiệm vụ của tôi... là ngăn các người lại."

Trước khi Hắc Vân Đà kịp phản ứng, Vương Khải lao tới với tốc độ không thể tin nổi. Anh chỉ kịp đẩy Linh Yến ra trước khi lãnh trọn một cú đấm mạnh mẽ. Lực va chạm khiến anh bật ngược về phía sau, va mạnh vào tường.

"Hắc Vân Đà!" Linh Yến hét lên, định lao tới, nhưng anh giơ tay tạo trọng lực ngăn cô lại.

"Đừng lại gần!" Anh hét lên, cố gượng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn Vương Khải.

Anh cười thầm. Là một cựu chiến binh với kinh nghiệm dày mình, đối phó với tên nhóc này còn dễ hơn cả đấu với đám Ma Thần.

Vương Khải không cho anh thời gian nghỉ. Hắn lao đến lần nữa, tung ra một loạt đòn tấn công với sức mạnh vượt xa con người bình thường. Nhưng lần này, Hắc Vân Đà đã sẵn sàng. Anh nhanh nhẹn né tránh, tận dụng những khoảng trống nhỏ để phản công.

Trong nháy mắt, anh liền một chiêu ép chết Vương Khải. Máu bắn khắp nơi, và dính lên mặt Linh Yến.

Anh quay sang nhìn, nếu là cô gái bình thường hẵn đã sợ hãi la hét, nhưng với cô thì không, quả là một chiến lượt tốt.

Vừa đúng lúc, một giọng điệu vang lên:

"Thật đáng tiếc"

Là hiệu trưởng, anh lập tức nhận ra lão già chết tiệt này

Đúng lúc. Tiếng nổ lớn vang lên từ bên ngoài phòng thí nghiệm, rung chuyển cả tòa nhà. Hắc Vân Đà khựng lại, cảm nhận luồng năng lượng kinh khủng đang ập đến.

Từ đống đổ nát, một thực thể khổng lồ xuất hiện. Một Ma Thần với thân hình cao lớn, đôi cánh đen sẫm, và đôi mắt đỏ rực. Khí tức của nó lan tỏa, khiến không khí xung quanh như đông cứng lại.

Hiệu trưởng giật mình, mặt trắng bệch khi nhận ra kẻ vừa xuất hiện. "Không thể nào... Ma Thần Khuất Diệm xếp thứ 60 sao!"

Hắc Vân Đà nhìn chằm chằm vào sinh vật đó, cảm nhận rõ sự nguy hiểm mà nó mang theo. Ma Thần không nói một lời nào, chỉ vung tay. Một lường năng lượng xoáy tròn bắn ra, phá hủy hoàn toàn khu vực nơi Hiệu trưởng đứng.

Hiệu trưởng cố gắng tránh, nhưng không kịp. Luồng năng lượng quét qua, cuốn ông ta vào một cơn lốc tử vong, để lại chỉ một vệt máu đen loang lổ.

"Dễ dàng đến vậy sao?" Hắc Vân Đà tự hỏi, nhưng không dám lơ là. Anh nhanh chóng bảo Linh Yến rời đi hỗ trợ các giáo viên và học sinh khác bên ngoài.

Ma Thần quay sang nhìn anh, . "Ngươi, tên cư ngụ trong tên nhóc đó.... Ngươi không xứng đáng tồn tại trong thế giới này."

Không để anh có cơ hội, Ma Thần tung đòn tấn công. Một cơn lốc lao đến.

Hắc Vân Đà biết mình không thể cản phá trực diện. Anh nhanh chóng kích hoạt năng lực Điều Khiển Trọng lượng, giảm trọng lượng cơ thể để tăng tốc độ. Anh lướt sang một bên, né đòn trong gang tấc.

Cơn lốc phá nát mọi thứ phía sau, khiến phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội. Nhưng Ma Thần không dừng lại, nó vung tay lần nữa, tung ra hàng loạt đòn tấn công.

"Không thể đối đầu trực diện..." Hắc Vân Đà lẩm bẩm, ánh mắt lướt nhanh qua khung cảnh xung quanh.

Phòng thí nghiệm giờ đây là một đống hỗn độn, nhưng anh nhận ra một điểm: chính những mảnh vỡ này có thể trở thành vũ khí.

Anh tập trung năng lực, cảm nhận trọng lượng của những mảnh vụn xung quanh. Dù chỉ ở mức cấp E, nhưng với kỹ thuật điều khiển chính xác, anh có thể thay đổi quỹ đạo và trọng lực của chúng.

Những mảnh vỡ bất ngờ bay lên, xoay quanh Ma Thần với tốc độ chóng mặt. Hắc Vân Đà tập trung toàn bộ sức mạnh, điều khiển chúng lao về phía mục tiêu.

Ma Thần bị bất ngờ, nhưng không dễ dàng bị hạ gục. Nó tạo ra một kết giới, chặn lại phần lớn các mảnh vỡ. Tuy nhiên, một số mảnh vẫn xuyên qua, cắt vào cơ thể khổng lồ của nó, khiến nó gầm lên giận dữ.

Nhanh chóng các thức tỉnh giả khác cũng xuất hiện để bắt đầu giải quyết và yểm trợ Trường

Anh đang đánh hăn cũng phải vờ là bị thương nặng mà để đội y tế mang đi.

Tuy tên Ma thần này mạnh là vậy, nhưng với số đông thì sớm đã bị làm gỏi

Vài ngày sau, tại bệnh viện của học viện:

Hắc Vân Đà tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, làm anh phải nheo mắt. Trên bàn cạnh giường là một loạt thuốc và các thiết bị theo dõi.

Tô Kỳ và Lý Thanh đã đứng đó từ bao giờ, khuôn mặt đầy lo lắng.

"Anh tỉnh rồi!" Lý Thanh thốt lên, đôi mắt đỏ hoe.

"Anh đúng là mạng lớn. Cả khu vực bị phá hủy tan tành mà vẫn sống sót được," Tô Kỳ nói, giọng pha chút cảm thán.

Hắc Vân Đà cười nhẹ, giơ tay như muốn trấn an. "Chỉ là may mắn thôi. Nhưng... hiệu trưởng..."

"Hiệu trưởng đã hy sinh. Không ai sống sót ngoài anh" Tô Kỳ nghiêm giọng. "Nhưng ngươi cũng không cần tự trách mình. Một Ma Thần xuất hiện là điều không ai ngờ tới."

Lý Thanh gật đầu. "Hiện giờ trường đang tiến hành sửa chữa. Nhưng hậu quả để lại thật sự rất nghiêm trọng. Nhiều khu vực của học viện bị phá hủy hoàn toàn, và những học viên khác thì đang hoang mang cực độ."

Hắc Vân Đà im lặng, ánh mắt trầm ngâm. "Có lẽ chúng ta nên tập trung vào việc khôi phục học viện.

Vài ngày sau, tại học viện

Công tác sửa chữa được triển khai khẩn trương. Học viện huy động toàn bộ nhân lực, bao gồm cả những học viên có khả năng đặc biệt để gia cố các tòa nhà.

Hắc Vân Đà, dù được cho phép nghỉ ngơi, vẫn cố gắng tham gia. Anh giả vờ yếu ớt, chỉ làm những công việc nhẹ như di chuyển vật liệu hoặc hỗ trợ hậu cần. Điều này giúp anh tiếp tục che giấu sức mạnh, tránh bị chú ý.

Tô Kỳ và Lý Thanh thường xuyên đi cùng anh, cả hai không hề nghi ngờ gì.

"Cậu chắc chứ? Nhìn cậu vẫn chưa hồi phục hoàn toàn," Lý Thanh lo lắng.

"Không sao đâu. Tôi cần vận động một chút, nằm yên mãi cũng chẳng giúp ích gì," Hắc Vân Đà đáp, giọng điệu nhẹ nhàng.

Đột nhiên Lý Thanh nhắc về Vương Khải và sự mất tích, nhưng anh chỉ vờ rằng có lẽ đã bị ma thần nuốt vô bụng rồi.

Sau đó anh âm thầm quan sát những người xung quanh. Sự kiện Ma Thần tấn công đã để lộ ra nhiều kẻ có dấu hiệu bất thường trong học viện. Có thể một số trong đó là gián điệp, hoặc tệ hơn, là tay sai của Ma Thần.

Đêm đó Hắc Vân Đà lén lút quay lại phòng thí nghiệm bị phá hủy. Dưới ánh trăng, anh kiểm tra đống đổ nát, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào về lý do Ma Thần tấn công.

"Không thể chỉ là ngẫu nhiên..." Anh lẩm bẩm.

Đột nhiên, ánh sáng mờ mờ xuất hiện từ một góc khuất. Hắc Vân Đà bước đến, phát hiện một chiếc hộp kim loại kỳ lạ bị vùi lấp. Bên trên chiếc hộp khắc những ký tự cổ ngữ mà anh không thể đọc được.

"Đây là đéo gì vậy?"

Cầm chiếc hộp lên, anh cảm nhận được một nguồn năng lượng yếu ớt nhưng quen thuộc. Anh siết chặt nó trong tay.

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.