Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Tiểu thuyết gốc · 3853 chữ

Hôm nay, Hắc Vân Đà ngồi một mình trong thư viện, đang lật giở những cuốn sách về các loại năng lực thức tỉnh giả. Anh cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng, không chỉ vì chính mình, mà còn vì những động thái lạ mà anh đã nhận ra gần đây. Linh Yến, với năng lực SA, tuy anh có đủ năng lực đối phó nhưng cũng cần phải xem xét. Và anh không thể để lộ một chút sơ hở nào.

Đột nhiên, một bóng hình quen thuộc xuất hiện bên cạnh anh. Đó chính là Linh Yến.

"Cậu không chỉ là một người lạ mặt trong trường này. Tôi cảm nhận được có điều gì đó... đặc biệt ở cậu." Linh Yến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh.

Hắc Vân Đà ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng và không hề thay đổi biểu cảm.

"Vậy sao? Nhưng tôi không nghĩ mình có gì đáng để cô quan tâm." Anh trả lời, giọng điệu bình thản, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ liệu cô ta có thực sự phát hiện ra điều gì không?

Linh Yến mỉm cười, nhưng không có chút gì gọi là thân thiện trong nụ cười ấy.

"Cậu biết đấy, tôi đã gặp rất nhiều người, và tôi có một khả năng đặc biệt, cảm nhận được những thứ mà người khác không thể thấy. Không phải là năng lực thức tỉnh giả của cậu, mà là một cái gì đó..." Cô khẽ ngừng lại, như cố tình tạo sự căng thẳng.

"Một cái gì đó mà chỉ những người có năng lực thật sự mới hiểu được." Linh Yến tiếp tục, không vội vã. Cô cố gắng xem xét từng phản ứng của Hắc Vân Đà.

Hắc Vân Đà giữ im lặng, không vội phản ứng. Anh biết rõ rằng Linh Yến không phải là một người dễ bị lừa dối. Mỗi lời nói của cô đều mang một hàm ý ẩn giấu, mỗi cử chỉ đều tính toán kỹ càng. Anh phải thận trọng, không thể để lộ bất kỳ sơ hở nào. Anh chậm rãi đặt cuốn sách xuống và nhìn thẳng vào Linh Yến.

"Tôi hiểu rồi, cô muốn thử tôi phải không?" Anh nói nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói ấy lại có một sự tự tin không thể phủ nhận.

Linh Yến hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức, cô nhếch môi cười.

"Thử? Không, tôi chỉ muốn biết liệu cậu có phải là người mà tôi nghĩ hay không." Cô nhìn anh, ánh mắt dò xét.

Hắc Vân Đà không đáp ngay lập tức. Thay vào đó, anh đứng dậy và cầm lấy chiếc túi sách của mình.

"Cô đang cố gắng kiểm tra tôi, phải không?" Anh nói, không nhanh không chậm. "Cô không thể tìm ra điều gì nếu tôi không muốn cho cô thấy."

Linh Yến không tỏ ra bị xúc phạm. Thực tế, cô lại rất thích sự bình tĩnh và sắc sảo của Hắc Vân Đà. Cô biết anh không phải là người dễ bị lay chuyển, và đây chính là điều khiến cô cảm thấy thú vị.

"Vậy à? Cậu khá thú vị đấy. Tôi sẽ để cậu yên một lúc. Nhưng đừng quên, có những thứ không phải lúc nào cũng có thể giấu mãi." Linh Yến đứng dậy, nhưng không quên để lại một ánh nhìn thách thức cuối cùng.

Sau khi Linh Yến rời đi, Hắc Vân Đà lại ngồi xuống chiếc ghế của mình. Anh không vội vàng, chỉ là không thể không suy nghĩ về những lời cô ta vừa nói. Mỗi lần đối diện với Linh Yến, anh cảm nhận được sự khác biệt giữa họ. Cô ấy có một sự thấu hiểu sâu sắc mà ít ai có được. Và điều đó khiến anh phải thận trọng hơn bao giờ hết.

Anh cố tìm lại ký ức kiếp trước, sự hiện diện của cô, anh không thể nhớ ra được.

Đến tối, như thường lệ Hắc Vân Đà ra ngoài đi dạo trong khuôn viên trường. Trong đầu anh vẫn còn những suy nghĩ không thể xua đi về Linh Yến và cuộc gặp gỡ vừa rồi. Tuy nhiên, khi anh bước qua một khu vực vắng vẻ, đột nhiên một âm thanh vang lên từ phía sau.

"Hắc Vân Đà, chúng tacần phải nói chuyện."

Anh quay lại, và thấy một nhóm sinh viên đứng đó, tất cả đều có ánh mắt sắc bén. Dẫn đầu nhóm là một nam sinh có vẻ ngoài mạnh mẽ, là một trong những người thuộc nhóm nghiên cứu thức tỉnh giả. Hắn ta nhìn anh với ánh mắt không mấy thiện cảm.

"Cậu có gì muốn nói?" Hắc Vân Đà hỏi, giọng điềm tĩnh.

Nam sinh đó mỉm cười lạnh lùng.

"Chúng tôi biết cậu không phải là một tên cấp E. Cậu nghĩ mình có thể che giấu mãi sao?" Hắn ta tiến gần hơn, nhưng không phải để tấn công, mà để đẩy Hắc Vân Đà vào một tình huống khó xử.

Hắc Vân Đà đứng im, không hề vội vã. Anh biết rằng đây là một cái bẫy, nhưng anh sẽ không để mình mắc phải. Mỗi hành động, mỗi lời nói của hắn ta đều có mục đích. Và anh cần phải đọc vị chính xác tình huống này.

"Tôi không biết các cậu đang nói gì. Nhưng nếu các cậu muốn gây sự, thì cứ việc thử." Hắc Vân Đà lạnh lùng đáp lại, ánh mắt không một chút dao động.

Cả nhóm sinh viên dừng lại, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Họ nhận ra rằng Hắc Vân Đà không phải là một người dễ dàng bị đe dọa.

Họ đành phải bỏ đi, anh cũng chả bận tâm mà quay về phòng.

Một tuần sau cuộc đối đầu trong thư viện, Hắc Vân Đà lại đến đây, không phải để tìm kiếm thêm kiến thức về n thức tỉnh giả, mà để nghiên cứu về các mối quan hệ ngầm trong trường. Anh nhận ra rằng việc hiểu được những động thái trong trường sẽ rất có ích cho mình trong tương lai.

Khi anh bước vào thư viện, đôi mắt anh nhanh chóng bắt gặp một hình ảnh quen thuộc: Linh Yến đang ngồi tại một góc khuất của thư viện, tay cầm một cuốn sách dày. Cô không giống như những lần trước, hôm nay cô có vẻ mệt mỏi và trầm tư. Những đợt sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ cô cũng như suy tư đang ngập tràn trong ánh mắt.

Hắc Vân Đà không hề vội vã, nhưng anh cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Anh quyết định tiến lại gần cô, dù biết rằng cô có thể không dễ gần

Khi Hắc Vân Đà bước đến bàn của Linh Yến, cô ngước lên, nhìn anh với ánh mắt không hẳn là ngạc nhiên, mà là như thể đã chờ đợi anh từ lâu.

“Không ngờ cậu lại đến đây,” Linh Yến nói, giọng nhẹ nhàng, nhưng không giấu nổi sự nghi hoặc.

“Cảm thấy rằng đây là nơi thích hợp để trao đổi một số chuyện. Tôi đã nghĩ đến cô.” Hắc Vân Đà bình tĩnh trả lời, ngồi xuống trước mặt cô.

Linh Yến mỉm cười, nhưng vẫn có chút nghi ngờ. Cô chưa bao giờ coi Hắc Vân Đà là người dễ dàng đoán biết, và giờ đây, khi anh chủ động đến tìm cô, điều đó khiến cô không khỏi cảm thấy thú vị.

“Vậy à? Đến tìm tôi để nói chuyện về năng lực thức tỉnh giả của tôi hay về một thứ gì khác?” Linh Yến khẽ nhướng mày, giọng điệu tinh quái.

Hắc Vân Đà không vội vàng trả lời. Anh biết rằng, nếu muốn thay đổi mối quan hệ này phục vụ cho kế hoạch, anh không thể dùng những lời lẽ hời hợt. Phải có một sự kết nối thật sự, một cuộc trò chuyện không phải về năng lực, không phải về quyền lực, mà về con người thật sự của nhau.

“Cô rất giỏi, tôi phải công nhận điều đó. Nhưng không phải lúc nào năng lực cũng là thứ quyết định tất cả. Cô có bao giờ cảm thấy mệt mỏi với những kỳ vọng của mọi người không?” Anh hỏi, lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự chân thành.

Linh Yến bất ngờ, cô nhìn anh một cách chăm chú, không ngờ Hắc Vân Đà lại nói ra những điều như vậy. Những lời nói này không giống như những gì cô nghe từ những người khác. Họ luôn nói về sức mạnh, về vinh quang, nhưng Hắc Vân Đà lại đề cập đến những nỗi niềm sâu kín của cô, điều mà cô ít khi chia sẻ với ai.

Linh Yến im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng thở dài, đặt cuốn sách xuống bàn.

“Cậu không biết đâu, Hắc Vân Đà. Làm người thức tỉnh giả cấp SA không dễ dàng chút nào. Mọi người mong đợi quá nhiều từ tôi. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình là một công cụ, không phải là con người.” Giọng cô thoáng buồn, nhưng vẫn rất kiên cường.

Hắc Vân Đà lắng nghe, không vội vàng, chỉ đơn giản là để cô nói hết.

“Cô có thể không muốn chia sẻ điều này với bất kỳ ai, nhưng tôi nghĩ rằng đôi khi, chúng ta cần phải tìm một người để chia sẻ những nỗi đau ấy.” Anh nói, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, không phải với sự đánh giá, mà là sự đồng cảm chân thành.

Linh Yến ngạc nhiên, không ngờ một người như Hắc Vân Đà lại có thể nói ra những lời như vậy. Dù chưa hoàn toàn hiểu hết về anh, nhưng lúc này, cô cảm nhận được sự chân thật trong từng lời anh nói.

“Cậu không giống những người khác.” Linh Yến khẽ cười, nhưng không phải là một nụ cười châm biếm, mà là một nụ cười nhẹ nhàng, một dấu hiệu của sự mở lòng.

Hắc Vân Đà không đáp lại ngay, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Anh hiểu rằng, trong thế giới này, đôi khi sự thấu hiểu và đồng cảm quan trọng hơn bất kỳ sức mạnh nào. Và lúc này, anh đã bắt đầu nhìn thấy một tia sáng nhỏ trong mối quan hệ giữa anh và Linh Yến.

Sau cuộc trò chuyện trong thư viện, Hắc Vân Đà không thể không suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Mặc dù anh đã khiến Linh Yến có cái nhìn khác về mình, nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng nhất. Mục tiêu của anh vẫn chưa thay đổi.

Anh phải tiếp cận Hiệu trưởng, để truy cập vào thông tin của trường, mà anh cần cho kế hoạch trả thù, nhưng để làm được điều đó, anh cần phải có mối quan hệ gần gũi hơn với Linh Yến. Cô ấy chính là chìa khóa, là điểm tựa để anh tiếp cận người cha quyền lực của mình.

Hắc Vân Đà ngồi trong phòng của mình, lặng lẽ suy nghĩ. Anh không thể tỏ ra vội vàng, nhưng cũng không thể để cơ hội tuột mất. Linh Yến không phải là một người dễ dàng mở lòng, và anh hiểu rằng một người như cô sẽ không chỉ vì vài lời nói chân thành mà thay đổi cách nhìn về anh hoàn toàn. Anh cần phải tiếp cận cô từ nhiều hướng.

Ngày hôm sau, Hắc Vân Đà quyết định chủ động mời Linh Yến tham gia một buổi trò chuyện ngoài trời, nơi có không gian yên tĩnh và dễ dàng để hai người có thể trò chuyện mà không bị quấy rầy. Mặc dù đây là một bước đi có phần mạo hiểm và có thể gây chú ý đến các sinh viên khác, nhưng anh cảm thấy rằng đây là thời điểm thích hợp để thúc đẩy mối quan hệ này để kế hoạch tiến xa hơn.

Một buổi chiều nhẹ nhàng, Hắc Vân Đà đợi Linh Yến ở một khu vực yên tĩnh trong công viên của trường. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, tạo thành những tia sáng ấm áp xuyên qua những tán cây cao. Không khí thoáng đãng và dễ chịu, nhưng trong lòng anh lại đầy những toan tính. Anh biết rằng đây không phải là một cuộc trò chuyện thông thường, mà là một bước ngoặt quan trọng trong kế hoạch tiếp cận Linh Yến.

Khi Linh Yến đến, cô mặc một chiếc váy trắng giản dị, bước đi nhẹ nhàng với vẻ đẹp tựa như một đóa hoa, thu hút mọi ánh nhìn. Cô nhìn thấy Hắc Vân Đà và mỉm cười, dù vẫn có một chút nghi ngờ trong ánh mắt.

“Cậu mời tôi ra ngoài mà không có lý do gì đặc biệt sao?” Linh Yến hỏi, đôi mắt sáng ngời tò mò.

“Chỉ là muốn tìm một nơi yên tĩnh để trò chuyện một chút. Cũng là dịp để tôi biết thêm về cô.” Hắc Vân Đà trả lời, giọng điềm tĩnh.

Linh Yến nhìn anh một lát, rồi ngồi xuống bên cạnh, không tỏ ra quá e dè. Tuy nhiên, cô vẫn giữ một khoảng cách nhất định, vì biết rõ không phải lúc nào cũng dễ dàng mở lòng với những người mà mình chưa hiểu rõ.

“Vậy thì, tôi sẽ kể cho cậu một câu chuyện.” Linh Yến bắt đầu, giọng nhẹ nhàng, nhưng có chút lạ lẫm. “Cậu có biết vì sao tôi lại thức tỉnh sức mạnh cấp SA không?”

Hắc Vân Đà nhìn cô, một chút ngạc nhiên trong ánh mắt. Anh nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội tốt để tìm hiểu thêm về Linh Yến, nhưng không ngờ cô lại bắt đầu chủ động chia sẻ.

“Chắc chắn có một lý do đặc biệt." Anh nhẹ nhàng khẳng định.

Linh Yến thở dài, đôi mắt trở nên xa xăm, như thể đang nhớ về một điều gì đó đau buồn.

“Vì tôi là con gái của Hiệu trưởng trường Ngọc Long. Mọi người đều mong đợi tôi phải vượt qua những giới hạn, phải là người mạnh nhất. Tôi không được phép yếu đuối hay thất bại. Chính vì vậy, năng lực của tôi được thức tỉnh một cách kỳ lạ và mạnh mẽ. Nhưng đó không phải là điều mà tôi muốn.”

Hắc Vân Đà lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi cô. Anh không vội vàng trả lời, chỉ đơn giản là để cô tiếp tục chia sẻ.

“Tôi luôn cảm thấy mình là một công cụ. Một công cụ không có quyền lựa chọn.” Linh Yến mỉm cười nhạt, nhưng trong nụ cười ấy lại có sự đau đớn.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Linh Yến, Hắc Vân Đà càng thêm chắc chắn về mục tiêu của mình. Linh Yến không chỉ là con gái của Hiệu trưởng, mà còn là một người mang trong mình rất nhiều nỗi đau và trách nhiệm. Cô ấy không thể tự do sống theo ý mình. Và chính điều này tạo ra cơ hội cho anh.

“Tôi hiểu cô đang phải gánh vác một trách nhiệm lớn. Nhưng không ai có thể sống chỉ vì kỳ vọng của người khác mãi được.” Hắc Vân Đà nhẹ nhàng nói, cố gắng làm dịu đi những cảm xúc dâng trào trong lòng Linh Yến.

“Cậu nói vậy là sao?” Linh Yến hỏi, ánh mắt dò xét.

“Tôi nghĩ rằng cô xứng đáng có được quyền tự do của mình, để làm những gì cô thật sự muốn, không phải chỉ vì một người khác.” Anh trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng rất chân thành.

Linh Yến im lặng, đôi mắt cô không còn vẻ sắc bén như trước. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hắc Vân Đà, nhưng cũng nhận ra rằng anh đang tính toán một điều gì đó.

“Cậu không giống những người khác. Ít nhất, cậu biết cách lắng nghe.” Linh Yến nhẹ nhàng nói, mắt nhìn về phía xa xăm.

Hắc Vân Đà không đáp lại ngay. Anh biết rằng bước đi tiếp theo của mình sẽ phải khéo léo hơn, nhưng ít nhất, anh đã có một chút dấu hiệu từ Linh Yến.

Một tuần trôi qua kể từ buổi trò chuyện trong công viên, mối quan hệ giữa Hắc Vân Đà và Linh Yến có phần được cải thiện. Tuy chưa có gì rõ ràng, nhưng ít nhất hai người đã bắt đầu cởi mở hơn với nhau. Hắc Vân Đà nhận ra rằng sự chú ý của Linh Yến với anh không còn hoàn toàn là sự nghi ngờ, nhưng vẫn còn chút e dè. Anh biết rằng, để tiếp cận cô và Hiệu trưởng, anh phải có chiến lược thật khéo léo.

Nhưng mọi thứ bỗng nhiên thay đổi vào một buổi chiều muộn, khi mọi thứ mà Hắc Vân Đà đang xây dựng có thể sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.

Ngày hôm đó, Hắc Vân Đà và Linh Yến tình cờ gặp nhau một lần nữa ở khuôn viên trường, nơi có rất nhiều sinh viên thư giãn sau giờ học. Cả hai vừa kết thúc một buổi trò chuyện về những mối quan hệ trong trường và những khó khăn mà Linh Yến đang phải đối mặt. Một lần nữa, họ lại cùng ngồi bên nhau, thoải mái và thư giãn, nhưng không hề biết rằng có một con mắt đang theo dõi.

Một sinh viên năm cuối, người đã chú ý đến sự thay đổi trong mối quan hệ giữa Hắc Vân Đà và Linh Yến, âm thầm lén lút chụp một tấm hình từ xa. Cảnh tượng đó không phải là điều gì quá bất ngờ,hai người ngồi gần nhau, nói chuyện, thỉnh thoảng có những nụ cười nhẹ.

Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, điều này không hề bình thường. Một tên cấp E như Hắc Vân Đà, nổi tiếng với sự lạnh lùng và bí ẩn, lại có thể ngồi gần gũi với Linh Yến, cô con gái của Hiệu trưởng, một nhân vật quan trọng trong trường. Điều này chắc chắn sẽ gây chú ý.

Tấm hình được đăng tải nhanh chóng lên một diễn đàn nội bộ của trường, nơi sinh viên có thể chia sẻ những câu chuyện "nóng hổi" về các sự kiện và mối quan hệ trong trường. Đó không phải là một bức ảnh mang tính chất bình thường, mà là một bức ảnh gây xôn xao, đặt câu hỏi về mối quan hệ của Hắc Vân Đà và Linh Yến.

Bức ảnh ngay lập tức gây sốt. Những sinh viên không thân thiết với Hắc Vân Đà và Linh Yến bắt đầu xôn xao. Một số người tỏ ra ngạc nhiên, số khác lại mỉa mai, và một số không khỏi hoài nghi về ý đồ của Hắc Vân Đà. Những tin đồn về một mối quan hệ giữa con gái của Hiệu trưởng và một sinh viên như anh ta bắt đầu lan truyền nhanh chóng.

Không chỉ sinh viên, mà ngay cả một vài giáo viên cũng bắt đầu chú ý. Một vài người trong trường đã thảo luận về bức ảnh này, và một số thậm chí đã bắt đầu nảy sinh nghi ngờ về sự xuất hiện của Hắc Vân Đà trong các tình huống "nhạy cảm" như vậy. Có người bắt đầu tự hỏi liệu anh có thực sự có mục đích tốt đẹp hay không.

Ngày hôm sau, khi Hắc Vân Đà đang dạo trong khuôn viên trường, Linh Yến bỗng nhiên tìm đến anh. Cô không có vẻ tức giận, nhưng ánh mắt của cô rất lạnh lùng và quyết đoán. Đứng trước mặt anh, cô không nói lời nào, chỉ đơn giản là đưa điện thoại ra và chỉ vào bức ảnh đó.

“Cậu giải thích đi, Hắc Vân Đà. Đây là gì?” Linh Yến hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng có sự quyết đoán rõ ràng.

Hắc Vân Đà không bất ngờ. Anh đã đoán trước rằng chuyện này sẽ đến. Nhưng anh không vội vàng trả lời ngay lập tức. Anh biết rằng nếu để sự hoảng loạn bộc lộ, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn. Thay vào đó, anh hít một hơi thật sâu, rồi nhìn vào mắt cô.

“Đó chỉ là một bức ảnh vô tình bị chụp lại. Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng việc chúng ta nói chuyện gần gũi như vậy có thể gây ra sự hiểu lầm.” Anh bình tĩnh trả lời, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.

Linh Yến không vội tin vào lời giải thích đó. Cô im lặng một lúc, ánh mắt vẫn không rời khỏi anh. Đôi mắt cô như đang tìm kiếm sự thật, nhưng cũng không khỏi hoài nghi.

“Cậu nghĩ rằng tất cả những người xung quanh đều ngây thơ đến mức không hiểu điều gì đang diễn ra à? Tôi không phải là con nít, Hắc Vân Đà.” Linh Yến nói, giọng không hề tức giận nhưng đầy kiên quyết.

Hắc Vân Đà không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục giải thích.

“Tôi hiểu sự nghi ngờ của cô. Và tôi cũng không muốn tạo ra bất kỳ tình huống rắc rối nào cho cô. Nếu chuyện này làm cô khó xử, tôi sẽ tìm cách xử lý. Nhưng cô cũng biết, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tránh được sự hiểu lầm.”

Linh Yến vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, nhưng cũng không nói gì thêm. Cô chỉ nhìn anh một cách chăm chú, rồi quay người bước đi, không nói thêm lời nào.

Dù không có cuộc tranh cãi nảy lửa, nhưng từ đó, mọi thứ giữa Hắc Vân Đà và Linh Yến trở nên căng thẳng. Không chỉ vậy, mối quan hệ của họ trở thành chủ đề bàn tán trong trường. Những lời xì xào từ các sinh viên bắt đầu lan truyền nhanh chóng, và bức ảnh kia trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Một số người đã bắt đầu đưa ra giả thuyết về mối quan hệ giữa hai người không chỉ là bạn bè, mà có thể là một mối quan hệ lợi ích.

Hắc Vân Đà biết rằng giờ đây, anh phải đối mặt với một thử thách lớn hơn nhiều. Không chỉ cần tiếp cận Linh Yến và Hiệu trưởng, mà anh còn phải tìm cách giải quyết những hiểu lầm và lời đồn đang ngày càng lan rộng. Mọi bước đi tiếp theo của anh sẽ phải cực kỳ cẩn trọng, vì không chỉ là anh mà cả Linh Yến cũng đang bị cuốn vào cuộc chơi đầy rủi ro này.

---

Bạn đang đọc Diệt Nhân Tự Thế sáng tác bởi Tieuketohh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tieuketohh
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.