Rắc rối
Sau buổi trò chuyện với Linh Yến tại công viên, Hắc Vân Đà bắt đầu nhận thấy sự quan tâm ngày càng lớn từ một số nhóm sinh viên trong trường. Những ánh mắt tò mò và những lời xì xào lặng lẽ nhưng sắc bén len lỏi khắp nơi. Anh không cần quá nhạy bén cũng có thể đoán được lý do. Buổi nói chuyện đó có vẻ đã thu hút sự chú ý, và không ít người trong trường bắt đầu nghi ngờ về mối quan hệ giữa anh và Linh Yến – cô con gái của Hiệu trưởng.
Tuy nhiên, với đầu óc tính toán cẩn thận, Hắc Vân Đà nhận ra đây là cơ hội tốt để tận dụng những lời đồn thổi. Anh không có ý định phủ nhận hay giải thích bất cứ điều gì càng để mọi người tò mò, anh càng dễ dàng kiểm soát thông tin. Nhưng anh cũng hiểu rằng Linh Yến có thể sẽ không thoải mái với điều này, và nếu cô phản ứng tiêu cực, kế hoạch của anh sẽ gặp rắc rối.
Buổi chiều, khi Hắc Vân Đà đang nghiên cứu trong thư viện, Linh Yến bước vào. Vẫn với vẻ ngoài thanh lịch và tự tin, nhưng ánh mắt cô có phần nghiêm nghị hơn bình thường. Cô bước tới chỗ anh, không chút ngần ngại.
"Hắc Vân Đà, chúng ta cần nói chuyện." Giọng cô không to nhưng đầy kiên quyết, đủ để thu hút ánh nhìn từ những sinh viên khác trong thư viện.
Anh gật đầu, đứng dậy và cùng cô rời khỏi không gian yên tĩnh, ra khu vườn phía sau thư viện. Khi chắc chắn không còn ai nghe lén, Linh Yến quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Cậu có biết hôm qua trong trường đang nói gì không? Về tôi và cậu."
Hắc Vân Đà mỉm cười nhẹ, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Tin đồn thì luôn tồn tại, nhất là khi nó liên quan đến người nổi bật như cô."
Linh Yến cau mày, rõ ràng không hài lòng với cách trả lời vòng vo của anh.
"Cậu đang cố ý làm thế này phải không? Cậu muốn tạo ra sự chú ý để đạt được điều gì đó sao, chúng ta đã sẽ bàn cách vào hôm qua mà? Tôi không ngu ngốc, Hắc Vân Đà."
Hắc Vân Đà biết rằng, nếu không xử lý khéo léo, tình hình có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh thay đổi sắc mặt, trở nên nghiêm túc hơn.
"Tôi không phủ nhận rằng tôi có mục tiêu của riêng mình khi tiếp cận cô. Nhưng cô cũng biết rằng, tôi không phải kiểu người làm những chuyện rẻ tiền như lợi dụng tin đồn để đạt được điều mình muốn. Nếu cô thấy phiền lòng, tôi sẽ tìm cách dập tắt nó."
Linh Yến nhìn anh chăm chú, như muốn tìm kiếm một dấu hiệu của sự dối trá trong lời nói của anh. Nhưng cuối cùng, cô thở dài.
"Tôi không thích những lời đồn này, nó sẽ ảnh hưởng cậu, nhưng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Chỉ cần cậu giữ đúng lời, tôi sẽ không làm khó cậu."
Trong khi đó, ở một góc khuất của khuôn viên trường, Vương Khải trưởng nhóm sinh viên năm nhất và một trong những thức tỉnh giả cấp A đang ngồi bàn luận với nhóm bạn thân thiết của mình. Họ đang theo dõi mọi hành động của Hắc Vân Đà.
"Thằng nhóc này nghĩ nó là ai mà dám tiếp cận Linh Yến?" Một người lên tiếng, rõ ràng là bất mãn. "Con gái của Hiệu trưởng không phải là người mà ai cũng có thể chạm vào."
"Bình tĩnh. Chúng ta không cần vội vàng hành động. Hắn nghĩ rằng chỉ cần tiếp cận Linh Yến là có thể dễ dàng đạt được gì đó? Để xem hắn còn chịu đựng được bao lâu."
Hai ngày sau, Hắc Vân Đà bất ngờ nhận được lệnh triệu tập từ văn phòng Hiệu trưởng. Anh biết rằng chuyện tin đồn đã đến tai ông, và đây có thể là một thử thách lớn cho kế hoạch của mình.
Hiệu trưởng, người đàn ông trung niên với dáng vẻ quyền uy, ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Hắc Vân Đà khi anh bước vào. Bên cạnh ông là Linh Yến, đứng với vẻ mặt không cảm xúc.
"Hắc Vân Đà, tôi không quan tâm cậu là ai hay mục đích của cậu là gì. Nhưng tôi muốn rõ một điều: cậu định làm gì với con gái tôi?" Ông nói, giọng nói trầm nhưng đầy áp lực.
Hắc Vân Đà giữ bình tĩnh, cúi chào lịch sự.
"Thưa Hiệu trưởng, tôi không có ý định làm tổn hại đến Linh Yến hay danh tiếng của cô ấy. Những tin đồn gần đây chỉ là hiểu lầm. Nếu cần thiết, tôi sẽ đích thân dập tắt chúng."
Hiệu trưởng nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhếch môi cười nhẹ.
"Tốt. Tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Nhưng nhớ lấy, nếu tôi phát hiện cậu làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến gia đình tôi, cậu sẽ không còn chỗ đứng trong ngôi trường này."
Sau cuộc gặp với Hiệu trưởng, Hắc Vân Đà bắt đầu cảm nhận rõ tình huống có phần gây bất lợi cho anh. Tin đồn không những không lắng xuống mà còn trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi hơn trong trường. Một số sinh viên tò mò theo dõi mọi hành động của anh.
Tuy nhiên, thay vì né tránh, Hắc Vân Đà quyết định biến điều này thành lợi thế. Anh cần một nước đi khiến kẻ địch lộ diện, đồng thời củng cố vị thế của mình mà không để lộ quá nhiều về sức mạnh thật sự.
Tối hôm đó, Vương Khải bất ngờ gửi lời mời Hắc Vân Đà đến một buổi tiệc nhỏ tại ký túc xá năm nhất. Lời mời nghe có vẻ lịch sự, nhưng ai cũng hiểu rằng đây không chỉ đơn thuần là một buổi gặp mặt thân thiện. Hắc Vân Đà biết rõ ý đồ của Vương Khải, nhưng anh không từ chối.
Trong buổi tiệc, Vương Khải tỏ ra rất cởi mở. Hắn mời mọi người, không quên đặt những câu hỏi thăm dò Hắc Vân Đà.
"Cậu mới đến trường chưa lâu mà đã làm chấn động cả nơi này. Phải nói là rất ấn tượng. Nhưng tôi nghe nói cậu và Linh Yến khá... thân thiết?" Vương Khải hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật.
Hắc Vân Đà mỉm cười, giữ vẻ bình tĩnh."Chỉ là hiểu lầm. Tôi và cô ấy chỉ đơn giản là bạn học."
Vương Khải nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Bạn học sao? Tôi nghe nhiều người nói cậu rất được cô ấy ưu ái. Nhưng này, cậu có biết Linh Yến là ai không? Tiếp cận cô ấy không phải chuyện dễ dàng đâu."
Hắc Vân Đà nhìn Vương Khải một cách lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự. "Cảm ơn lời khuyên. Nhưng tôi nghĩ mình biết cách tự lo cho bản thân."
Câu trả lời dứt khoát khiến bầu không khí trở nên căng thẳng. Một số sinh viên trong phòng bắt đầu nhìn nhau, chờ xem phản ứng của Vương Khải.
Không chịu thua, Vương Khải tiếp tục nhấn mạnh "Nghe này, Hắc Vân Đà. Ở trường này, sức mạnh không phải là tất cả. Cậu có thể mạnh, nhưng không phải lúc nào cũng có thể tự mình đứng vững. Đôi khi, liên minh với đúng người sẽ giúp cậu đi xa hơn."
Hắc Vân Đà cảm nhận được ý đồ đằng sau lời nói của hắn. Vương Khải đang cố gắng lôi kéo anh, hoặc ít nhất là thử dò xét xem anh thuộc phe nào. Đây rõ ràng là một cuộc đấu trí giấu kín dưới vẻ ngoài của một buổi tiệc.
"Tôi hiểu ý của anh, Vương Khải... Nhưng tôi nghĩ rằng tự mình bước đi, dù khó khăn, vẫn tốt hơn là dựa vào người khác quá nhiều."
Vương Khải bật cười, nhưng nụ cười của hắn đầy nguy hiểm.
"Tùy cậu thôi. Nhưng tôi khuyên thật, cẩn thận kẻo tự bước đi rồi lại vấp ngã. Những người không có chỗ dựa thường không tồn tại lâu đâu."
Khi buổi tiệc sắp kết thúc, một sinh viên năm hai, Lục Thành, thức tỉnh giả cấp B, người luôn đi theo Vương Khải, bước tới trước mặt Hắc Vân Đà.
"Tôi nghe nói cậu rất giỏi trong việc đấu thực chiến. Sao không thử đấu với tôi một trận? Xem thử tân sinh viên có gì đặc biệt."
Rõ ràng, đây là cách để khiêu khích anh. Nếu từ chối, anh sẽ bị coi là yếu đuối, nhưng nếu nhận lời, anh sẽ rơi vào bẫy của bọn họ.
Hắc Vân Đà mỉm cười. "Xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ đấu ở đây là hợp lý. Tôi không muốn gây rắc rối cho mọi người."
"Sợ thua sao?" Lục Thành nhếch mép, rõ ràng muốn ép anh vào thế khó.
Nhưng Hắc Vân Đà chỉ cười nhạt.
"Thua hay thắng không quan trọng. Quan trọng là tôi biết chọn trận chiến đúng lúc. Khi có cơ hội, tôi sẽ không ngại đấu với bất kỳ ai, kể cả cậu."
Lời nói của anh khiến cả phòng im lặng. Lục Thành cứng họng, còn Vương Khải chỉ cười nhạt, như đang đánh giá lại con người trước mặt.
Khi buổi tiệc kết thúc, Hắc Vân Đà rời khỏi ký túc xá năm nhất. Nhưng anh không ngờ rằng Linh Yến đang đứng đợi anh ở bên ngoài.
"Cậu vừa đi đâu về? Đừng nói với tôi là đến buổi tiệc của Vương Khải?" Cô hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Hắc Vân Đà không phủ nhận. "Đúng vậy. Nhưng tôi không làm gì khiến cô phải lo lắng đâu."
Linh Yến nhìn anh chăm chú, ánh mắt pha chút bất mãn.
"Cậu không hiểu bọn họ đâu, Hắc Vân Đà. Những kẻ như Vương Khải không đơn giản chỉ là sinh viên bình thường. Họ có thế lực, và họ không ngại loại bỏ bất kỳ ai cản đường."
"Tôi biết." Anh nói ngắn gọn, ánh mắt kiên định. "Nhưng tôi có cách của mình."
Linh Yến thở dài, lắc đầu. "Cậu thực sự là một kẻ bướng bỉnh. Nhưng nếu cậu đã chọn con đường này, tôi sẽ không ngăn cản. Chỉ mong cậu không làm điều gì ngu ngốc."
Cô quay lưng bước đi, để lại Hắc Vân Đà đứng đó, mỉm cười nhạt.
Có vẻ như kế hoạch lấy được thông tin mật sẽ còn cần nhiều thời gian.
Một ngày sau, Hắc Vân Đà nhận được một tin nhắn lạ từ số điện thoại không lưu tên:
“Nếu cậu muốn làm rõ mọi chuyện, hãy gặp tôi ở sân tập số 3 vào 8 giờ tối nay.”
Không cần suy nghĩ nhiều, anh biết đây là lời mời từ Vương Khải. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy lo lắng, Hắc Vân Đà lại mỉm cười nhạt.
“Cuối cùng cũng không chịu được nữa.” Anh thầm nghĩ.
Tối hôm đó, sân tập số 3 chìm trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn cao áp. Khi Hắc Vân Đà bước vào, anh đã thấy Vương Khải và nhóm bạn của hắn đang chờ sẵn.
“Cậu đúng giờ đấy, Hắc Vân Đà.” Vương Khải lên tiếng, nụ cười lạnh lẽo trên môi.
“Tôi không muốn mất thời gian. Cậu muốn gì?” Anh đáp, giọng điệu bình thản nhưng không giấu được sự sắc bén.
Vương Khải bước lên trước, ánh mắt như muốn xuyên thấu đối phương.
“Tôi muốn nói chuyện thẳng thắn. Tin đồn giữa cậu và Linh Yến đã làm ảnh hưởng không ít đến danh tiếng của cô ấy. Là bạn cùng trường, tôi nghĩ mình có trách nhiệm giải quyết chuyện này.”
Hắc Vân Đà nhếch môi cười. “Giải quyết? Ý cậu là gì? Nếu cậu muốn tôi rời xa Linh Yến, có lẽ cậu đã phí công rồi.”
Lời nói của anh khiến gương mặt Vương Khải thoáng biến sắc.
“Đừng ngạo mạn quá, Hắc Vân Đà. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng, không phải ai cũng có thể tiếp cận Linh Yến dễ dàng. Nếu cậu tiếp tục cố chấp, tôi sẽ không đảm bảo sự an toàn của cậu trong trường này.”
Không khí căng thẳng đột ngột dâng cao. Nhóm bạn của Vương Khải, những thức tỉnh giả cấp B và C, cũng tiến lên một bước, như muốn gây áp lực lên Hắc Vân Đà.
Nhưng thay vì lùi bước, anh chỉ khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Vương Khải.
“Cậu muốn đe dọa tôi? Hay cậu nghĩ mình đủ sức để làm điều đó? Đừng quên, nơi này không phải sân chơi của riêng cậu.”
Vương Khải cười nhạt, nhưng sự tự tin trong hắn đã lung lay.
“Cậu rất thông minh, Hắc Vân Đà. Nhưng thông minh đôi khi cũng không cứu được cậu khỏi rắc rối. Hãy nhớ rằng, trong trường này, tôi không chỉ có sức mạnh. Tôi còn có mối quan hệ.”
Hắc Vân Đà nhún vai.
“Mối quan hệ? Thú vị thật. Nhưng cậu quên một điều, tôi không phải người dễ bị dọa nạt. Nếu cậu muốn làm gì, cứ việc. Nhưng hãy chắc chắn rằng mình có đủ khả năng để chịu trách nhiệm.”
Những lời nói của anh như một đòn phản công mạnh mẽ, khiến không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
“Được thôi.” Vương Khải nghiến răng, ra hiệu cho một người trong nhóm mình.
Một viên đá phát sáng được đặt xuống mặt đất, ngay giữa sân tập. Ánh sáng từ viên đá lan tỏa, tạo thành một vòng tròn linh pháp phức tạp.
“Đây là trận đấu thử sức, một cách để giải quyết mâu thuẫn giữa các sinh viên trong trường. Chỉ cần cậu bước vào vòng tròn này, chúng ta sẽ có một trận đấu công bằng, không ai can thiệp.”
Hắc Vân Đà liếc nhìn vòng tròn, trong đầu nhanh chóng tính toán. Anh hiểu rằng, đây không chỉ là một trận đấu thử sức đơn thuần. Vương Khải rõ ràng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, có thể cả về mặt chiến thuật lẫn tâm lý.
“Tôi không ngại đấu với cậu, nhưng tôi có điều kiện.” Anh bất ngờ lên tiếng, khiến cả nhóm Vương Khải ngạc nhiên. “Điều kiện gì?”
“Nếu tôi thắng, cậu phải công khai xin lỗi vì đã làm phiền tôi. Ngược lại, nếu tôi thua, tôi sẽ tự rời khỏi trường.”
Lời tuyên bố táo bạo khiến cả sân tập lặng đi trong vài giây. Những người đứng xung quanh không giấu nổi sự kinh ngạc, còn Vương Khải thì phá lên cười.
“Cậu tự tin quá rồi đấy. Nhưng được thôi, tôi chấp nhận.”
Hắc Vân Đà bước vào vòng tròn, ánh mắt vẫn giữ vững sự bình tĩnh. Anh biết rằng, trận đấu này không chỉ là về sức mạnh, mà còn là về trí tuệ và sự kiên nhẫn.
“Bắt đầu đi.” Anh nói, giọng nói lạnh lẽo như lưỡi dao, sẵn sàng đối đầu với bất kỳ thử thách nào.
Không gian trong sân tập dường như đông đặc lại khi ánh sáng từ vòng tròn linh pháp ngày càng rực rỡ. Vương Khải đứng đối diện Hắc Vân Đà, trong tay cầm một thanh trường kiếm phát sáng màu đỏ, biểu tượng cho năng lực "Hỏa Diệm Kiếm" cấp B.
"Tôi sẽ cho cậu thấy sự khác biệt giữa chúng ta là gì." Vương Khải nói, ánh mắt tự tin pha chút kiêu ngạo.
Hắc Vân Đà không đáp, chỉ lặng lẽ giơ tay, không hề rút bất kỳ vũ khí nào. Anh biết, trận đấu này không chỉ là về sức mạnh thể chất mà còn là cơ hội để dò xét và nắm bắt đối thủ.
Vương Khải là người ra tay trước. Thanh kiếm của hắn tỏa ra những ngọn lửa bốc cháy dữ dội, mỗi nhát chém đều mang theo nhiệt độ đủ để đốt cháy không khí.
"Đỡ lấy!"
Vương Khải lao tới với tốc độ cực nhanh, chém ngang một đường vào ngực Hắc Vân Đà. Tuy nhiên, anh chỉ hơi nghiêng người, tránh né trong gang tấc.
"Nhanh đấy, nhưng không đủ." Hắc Vân Đà lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trêu ngươi.
Sự bình thản của anh khiến Vương Khải bực bội. Hắn gia tăng sức mạnh, liên tiếp tung ra những đòn tấn công, khiến mặt đất xung quanh bị cháy xém. Nhưng mỗi lần như vậy, Hắc Vân Đà đều tránh được bằng những bước di chuyển tối giản, như thể anh đang dạo chơi giữa chiến trường.
"Cậu đang làm gì? Chỉ biết né tránh thôi sao?" Vương Khải hét lên, sự mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt hắn.
Hắc Vân Đà hiểu rằng, cách dễ nhất để hạ gục một đối thủ không phải là sức mạnh, mà là khiến đối phương tự hủy hoại chính mình. Anh tiếp tục giữ thái độ trêu ngươi, điều khiển trọng lượng, cố ý tạo ra khoảng cách an toàn để Vương Khải không thể chạm tới mình.
"Cậu mạnh thật đấy, nhưng chỉ có sức mạnh thôi thì không đủ đâu." Anh nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối thủ.
Vương Khải nghiến răng, cảm giác như mình đang bị coi thường. Hắn quyết định tung ra chiêu thức mạnh nhất của mình – "Hỏa Diệm Trảm".
Lưỡi kiếm của hắn phát sáng rực rỡ, tạo thành một vầng lửa khổng lồ chém thẳng về phía Hắc Vân Đà.
"Để xem cậu còn né được nữa không!"
Ngay khi ngọn lửa áp sát, Hắc Vân Đà bất ngờ lao về phía trước thay vì tránh sang bên.
"Cậu nghĩ tôi chỉ biết né tránh sao? Sai rồi."
Trong một khoảnh khắc, anh dùng tốc độ kinh hoàng lao qua ngọn lửa, áp sát Vương Khải trước khi hắn kịp phản ứng. Một cú đánh chuẩn xác vào cánh tay cầm kiếm của hắn khiến thanh kiếm rơi xuống đất, ngọn lửa lập tức tắt ngấm.
"Cậu thua rồi." Hắc Vân Đà nói, giọng điệu lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Vương Khải gục xuống, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và hoang mang.
Ngay khi trận đấu kết thúc, một tràng vỗ tay vang lên từ phía khán đài. Tất cả sinh viên xung quanh đều quay lại nhìn, và mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đen trang trọng Hiệu trưởng, cha của Linh Yến.
"Thật thú vị. Cậu là tân sinh viên mà ai cũng đang bàn tán đây sao?" Hiệu Trưởng chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc bén quét qua Hắc Vân Đà.
"Thưa Hiệu trưởng, trận đấu này chỉ là hiểu lầm. Tôi không cố ý gây rắc rối." Hắc Vân Đà cúi đầu, cố ý giữ thái độ khiêm tốn.
Hiệu Trưởng bật cười, nhưng nụ cười của ông đầy ẩn ý.
"Hiểu lầm hay không, tôi sẽ tự đánh giá. Nhưng tôi phải thừa nhận, cậu có phong thái rất đặc biệt. Tôi hiếm khi thấy một tân sinh viên nào điềm tĩnh như vậy."
Vương Khải vẫn cúi gằm, không dám nhìn thẳng vào Hiệu trưởng.
"Còn cậu, Vương Khải. Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời phàn nàn nào về hành động ngông cuồng của cậu nữa. Hiểu chứ?"
"Vâng, thưa thầy." Vương Khải đáp, giọng đầy sợ hãi.
---
Đăng bởi | Tieuketohh |
Thời gian | |
Cập nhật |