Mảnh đồng quái dị (1)
Trời vừa tối, Tống Chung không dám đào tiếp. Xung quanh Huyền Thiên biệt viện tuy tĩnh lặng, nhưng không có nghĩa là an toàn. Nơi này có vô số yêu thú cấp thấp, nhất là trong Thiên Câu này, ban ngày còn đỡ, đêm xuống thì yêu thú hung dữ sẽ ra kiếm ăn. Thực lực Tống Chung hiện giờ không mạnh, hắn không muốn chết oan uổng nơi đây.
Hơn nữa, hắn cũng đã mệt cả ngày, liền trốn vào không gian bản mệnh pháp bảo điều tức, đả tọa.
Ba ngày sau, Tiểu Bàn đã đào sâu mấy chục trượng, tay tê dại cầm lên một vật dưới đáy, định tiện tay ném đi, không ngờ lúc đó hạt châu chấn động, giật mình làm Tống Chung tỉnh giấc.
Hắn lập tức nhận ra mình có thể đã tìm được, vội vàng rụt tay lại, cẩn thận xem xét vật trong tay.
Đó là một mảnh đồng vỡ vụn, lớn bằng bàn tay, dày hai ngón tay, xem ra là mảnh vỡ của một vật gì đó.
Tống Chung không cảm nhận được chút linh khí nào, cũng không thấy thứ này có gì đặc biệt, thầm nghĩ, chẳng lẽ ta nhầm, bản mệnh pháp bảo không phải tìm nó?
Nghĩ vậy, Tống Chung định ném đi, không ngờ hạt châu lại chấn động.
Tống Chung mới biết mình tìm đúng rồi.
Ngay sau đó, Tống Chung mang mảnh vỡ vào không gian bản mệnh pháp bảo. Rồi hắn lắc lắc mảnh đồng trong tay nói:
- Bảo bối, ngươi muốn tìm chính là thứ đồ bỏ đi này sao? Có ích lợi gì?
Không ai trả lời hắn, không gian cũng không hề thay đổi.
Tống Chung thấy mất mặt, nghĩ đến ba ngày nay hắn đào toàn rác rưởi chỉ vì thứ tầm thường này, tức giận liền vùi mảnh đồng xuống đất đen, rồi hung tợn nói:
- Nếu ngươi không có tác dụng gì, vậy ta sẽ phân giải ngươi!
Làm xong, Tiểu Bàn ra khỏi không gian, rồi cưỡi kiếm bay về nhà gỗ.
Về đến “ổ chó”, Tiểu Bàn mệt lử, nằm vật xuống giường ngủ thiếp đi.
Thời gian sau đó, Tống Chung không ra khỏi cửa, chỉ ngồi tu luyện trong không gian của mình. Ba ngày hắn đi ra ngoài, phần lớn thời gian đào rác, nhưng rác này cũng không uổng công, dưới núi rác có không ít bảo vật, tóm lại, ba ngày đó Tống Chung không phí phạm, hắn tìm được mấy trăm pháp khí và pháp bảo bỏ đi, gần như lấp đầy không gian trong hạt châu, nếu không hắn đã không trở về!
Chỉ là hàng cao cấp không nhiều, đa số là pháp khí cấp thấp nhất.
Nhưng dù là pháp khí cấp thấp nhất cũng là pháp khí! Trong đó luôn có chút nguyên liệu tốt.
Mảnh đất đen thần kỳ cũng không làm Tống Chung thất vọng, bảo vật cấp bậc gì chôn xuống cũng sẽ bị phân giải, rồi ngưng tụ thành từng đống nguyên liệu quý hiếm.
Tốc độ phân giải của đất đen không nhanh, nhưng cũng không chậm. Pháp khí bình thường một ngày phân giải xong, pháp bảo ba ngày là xong.
Mỗi lần có thể chôn hơn mười món đồ, vì vậy, hơn nửa tháng sau, mấy trăm món đồ Tống Chung thu thập được đã bị phân giải gần hết.
Lúc này, không gian bản mệnh pháp bảo của Tiểu Bàn đã hoàn toàn thay đổi, không còn là bộ dạng cũ nát nữa. Thứ nhất, kích thước nó phình lên mấy trăm lần, đường kính năm mươi trượng.
Đó là công lao của những pháp khí không gian.
Không gian mở rộng, mảnh đất đen thần kỳ cũng lớn hơn, đã có diện tích năm thước, sâu hơn một trượng. Sự mở rộng dường như phụ thuộc vào xương cốt, sừng thú trong vật phân giải. Vì Tiểu Bàn phát hiện, vật phân giải trong không gian này có kim loại, ngọc thạch, chỉ thiếu chất xương.
Trong những bảo vật bị phân giải đó, rất nhiều được làm từ sừng thú và xương thú.
Đất đen trong không gian cũng nhiều hơn, còn có thêm chút nước linh khí nồng đậm, tạo thành một vũng nước nhỏ, Tiểu Bàn không biết chúng được chuyển hóa như thế nào.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến thu hoạch của Tống Chung, mấy trăm bảo vật phân giải ra hơn một nghìn loại nguyên liệu. Nhiều nhất là Huyền Thiết cấp thấp, cao khoảng hơn một trượng, hình dạng như ngọn núi đâm trời. Kế đến là Phong Đồng, Luyện Ngân, Tử Kim… những nguyên liệu cấp thấp thông thường, ít nhất cũng lớn bằng nắm tay, lớn nhất gần bằng quả dưa hấu. Điều khiến Tống Chung bất ngờ nhất là những thứ cao cấp hơn, như Hỏa Tinh Ngọc, Cương Tinh, Băng Hàn Thiết, và một số thứ hắn không nhận ra. Chúng chỉ nhỏ xíu, đa số như hạt đậu, nhỏ nhất như hạt gạo, lớn nhất như trứng gà.
Nhưng giá trị thì không biết cao hơn Huyền Thiết bao nhiêu.
Theo Tống Chung, Huyền Thiết cấp thấp nhất, một trăm cân mới đổi được một viên linh thạch hạ phẩm, Tử Kim hiếm thấy, một lượng cũng đáng mấy trăm, thậm chí mấy vạn linh thạch hạ phẩm, đó là thứ tu sĩ Trúc Cơ cần dùng. Hỏa Tinh Ngọc… là bảo vật tu sĩ Kim Đan trở lên theo đuổi. Giá trị bao nhiêu, Tống Chung không thể đánh giá. Tống Chung vì học thức hạn chế, chỉ nhận ra chưa đến một phần trăm nguyên liệu ở đây, đa số nguyên liệu khác hắn không biết, chưa biết có nguyên liệu cao cấp hơn nữa.
Nếu gặp phải thứ tu sĩ Nguyên Anh trở lên muốn dùng, dù chỉ nhỏ như hạt gạo, cũng có thể đổi được một pháp bảo tốt.
Mấy ngày trước còn nghèo rớt mùng tơi, đột nhiên một đêm giàu có, khiến Tống Chung cảm thấy như đang nằm mơ. Nhưng Tống Chung nhanh chóng bình tĩnh lại, vì hắn nghĩ đến một vấn đề, hắn không thể mãi mãi thu thập được nhiều bảo vật bỏ đi như vậy, vì hàng cao cấp vốn đã ít, bỏ đi càng ít, hắn ở Thiên Câu tìm mấy ngày mới được những thứ này, chỉ sợ không lâu nữa, đồ tốt sẽ hết.
May mà thời gian còn sớm, hiện tại không cần lo lắng, chỉ riêng những thứ này cũng đủ cho hắn tiêu xài mấy chục thậm chí hơn trăm năm.
Còn một vấn đề nữa, đó là làm sao tiêu hết chúng. Tiểu Bàn nảy ra một ý tưởng, lúc nhỏ, hắn từng đi cùng phụ mẫu đến Lăng Tiêu thành. Đó là một thành thị do tu sĩ xây dựng, cách Huyền Thiên biệt viện mấy chục vạn dặm, là nơi các đại môn phái Thương Mang sơn cùng quản lý, chuyên dùng cho tu sĩ giao dịch. Trong đó có rất nhiều cửa hàng uy tín, một số thậm chí đã truyền thừa mấy nghìn năm.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 32 |