Ngự kiếm phi hành
Vì vậy, hắn chuyên tâm tìm kiếm pháp khí và phi kiếm bị luyện hỏng.
Phi kiếm và pháp khí cấp thấp, nguyên liệu phổ biến nhất là Huyền Thiết, chính là nguyên liệu của phi kiếm dưới chân Tống Chung, một trăm cân chỉ đáng một khối linh thạch hạ phẩm, vô cùng rẻ.
Tống Chung không muốn bán thứ này, nên khi tìm rác, hắn không cần đồ màu đen, chỉ cần phi kiếm hay pháp bảo màu sắc sặc sỡ.
Tiểu Bàn bay mấy canh giờ ở Thiên Câu, thật sự tìm được vài bảo vật màu sắc sặc sỡ, có phi kiếm gãy làm đôi, chiến giáp gần như vỡ vụn, đủ loại pháp khí luyện hỏng, thậm chí cả pháp bảo.
Pháp khí là đồ đệ tử cấp thấp dùng, pháp bảo là của cao thủ Kim Đan kỳ trở lên, hoàn toàn khác cấp bậc. Nguyên liệu của pháp bảo vô cùng quý hiếm, nên dù luyện hỏng, nhiều người cũng không nỡ vứt. Tống Chung tìm được vài món bị vứt bỏ là chuyện rất may mắn. Một khi nguyên liệu luyện chế của những pháp bảo này được phân giải, có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?
Tống Chung nghĩ đến mà chảy nước miếng.
Nhưng, niềm vui ngắn chẳng tày gang, lúc Tiểu Bàn đang phấn khởi, hắn đột nhiên cảm thấy bản mệnh pháp bảo trong đan điền run dữ dội.
Cảm giác tê buốt khó chịu vô cùng, y như có vật gì đó trong mông, khiến Tống Chung giật mình, hai chân run lên, không cẩn thận ngã khỏi phi kiếm.
May mà Tiểu Bàn bay thấp để tìm đồ, không bị ngã chết, nếu không thì hắn sẽ thảm.
Nhưng dù sao Tống Chung cũng ngã khá nặng, toàn thân đau nhức, mãi lâu sau mới bò dậy nổi.
Dù Tiểu Bàn đã xui xẻo như vậy, bản mệnh pháp bảo trong đan điền của hắn vẫn không ngừng rung động, càng lúc càng mạnh, dường như đang giục giã hắn.
- Mẹ kiếp, bản mệnh pháp bảo này hỏng rồi à? Không có việc gì thì nhảy lung tung!
Tống Chung mặt mũi bầm dập, không nhịn được chửi bới.
Bản mệnh pháp bảo hiển nhiên không biết nói chuyện, chỉ có thể rung động với tần suất nhanh hơn để phản đối. Tiểu Bàn bị giày vò không chịu nổi, cầu xin:
- Ai da, đừng rung nữa, trứng của ta sắp bị ngươi rung nát mất! Ta còn trông cậy vào nó để nối dõi tông đường!
Hạt châu phớt lờ lời cầu xin của Tiểu Bàn, tiếp tục rung động không yên. Tống Chung đành miễn cưỡng đứng lên, cười khổ:
- Được rồi, được rồi, ta đầu hàng. Ngươi muốn làm gì? Sao lại rung lên ở đây? Chẳng lẽ ở đây có thứ ngươi muốn tìm?
Hạt châu ngừng lại một chút, rồi rung động dữ dội hơn, dường như rất phấn khích. Tống Chung hiểu ngay, đây là biểu hiện vui mừng của nó, dường như hắn nói đúng, hắn vội nói:
- Được rồi, đừng rung nữa, ta biết ngươi muốn tìm đồ, ta tìm ngay được không? Ngươi rung như vậy, ta đứng cũng không vững, làm sao tìm cho ngươi?
Nghe vậy, hạt châu cuối cùng cũng yên tĩnh lại, thỉnh thoảng vẫn rung nhẹ, dường như khẳng định sự tồn tại của mình.
Thấy nó yên tĩnh, Tiểu Bàn thở phào, rồi vô thức bước lên phía trước một bước.
Kết quả hạt châu lập tức rung dữ dội, khiến Tống Chung giật mình, lại ngồi phịch xuống đất.
Tiểu Bàn gào lên:
- Mẹ kiếp, ngươi có thể rung nhẹ hơn được không? Ta sắp bị ngươi rung chết rồi!
Hạt châu rung nhẹ hơn chút, nhưng vẫn rung.
Tống Chung vội nói:
- Có phải ta đi nhầm hướng rồi không?
- Được rồi, ta đổi hướng khác!
Tiểu Bàn nói, xoay người sang trái, vừa bước đi, hạt châu lại rung lên.
Tống Chung sợ hãi vội vàng xoay một vòng nữa, hạt châu lập tức ngừng rung, trở nên ngoan ngoãn.
Tống Chung biết hướng rồi, vội đi về phía trước. Hắn không dám ngự kiếm nữa, sợ hạt châu bất ngờ rung lên, lại làm hắn ngã. đành phải đi bộ, trong đống rác mênh mông, Tiểu Bàn đi gần nửa ngày mà không cảm nhận được tín hiệu từ hạt châu. Hắn thầm nghĩ, sao không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ bị hạt châu này chơi khăm?
Nghĩ vậy, hắn thử xoay người bước đi, kết quả hạt châu như bị chọc giận, rung dữ dội.
Tống Chung cảm thấy bụng mình run lên, vội nói:
- Bảo bối, đừng rung nữa, ta chỉ muốn biết, chúng ta còn phải đi bao xa nữa?
Hạt châu ngừng lại, rồi rung liên tiếp hơn mười cái.
Tống Chung bực mình, cười khổ:
- Bảo bối, ngươi rung như vậy ta không hiểu. Hay là ta ngự kiếm, đến nơi rồi ngươi nhắc ta, nhưng đừng rung mạnh quá, nếu lại ngã ta lần nữa, ta chết chắc!
Hạt châu rung ba cái, dường như đồng ý.
Tống Chung cẩn thận ngự kiếm, vừa kinh ngạc nói:
- Bảo bối, chẳng lẽ ngươi hiểu lời ta nói?
Lần này hạt châu không phản ứng, chỉ yên tĩnh, dường như không biết Tống Chung nói gì. Tiểu Bàn hơi thất vọng, nhưng lại lẩm bẩm:
- Dù không hiểu lời ta, nhưng từ biểu hiện của nó, đủ chứng minh nó có linh tính! Bảo vật có linh tính, chẳng phải là linh bảo sao? Phát tài rồi, không trách phụ mẫu coi trọng nó như vậy, quả nhiên gừng càng già càng cay. Xem ra trong động phủ của tu sĩ thượng cổ, quả thật không có rác rưởi.
Phải biết, linh bảo còn cao cấp hơn pháp bảo, thường chỉ có cao thủ Phân Thần trở lên mới có một hai kiện, cao thủ Nguyên Anh cũng không nhiều.
Cao thủ Phân Thần là tồn tại huyền thoại, ngay cả chưởng viện Huyền Thiên biệt viện hiện giờ cũng chỉ là Nguyên Anh trung kỳ.
Nếu hạt châu này là linh bảo, thì Tiểu Bàn sẽ kiếm được món hời lớn.
Thực tế, với năng lực siêu phàm của hạt châu này, dù là linh bảo cũng không lạ.
Lúc Tiểu Bàn đang vui mừng, hạt châu vốn yên tĩnh lại rung lên. Tống Chung không dám chậm trễ, vội đáp xuống, nhìn xung quanh, phát hiện vẫn là đống rác. Xung quanh toàn rác, lại là rác cổ đại, nhiều binh khí cũ nát đều rỉ sét. Phải biết, pháp khí của tu chân giả đều là nguyên liệu thượng phẩm, dù là Huyền Thiết cấp thấp nhất, cũng không thể rỉ sét nếu không có vài nghìn năm.
Như vậy có thể thấy, đống rác này có lịch sử lâu đời đến nhường nào.
Hạt châu lại dùng rung động để ảnh hưởng Tống Chung, Tống Chung không dám chậm trễ, theo chỉ dẫn của hạt châu, chậm rãi đến một điểm.
Khi hắn đứng ở đó, bất kể đi hướng nào, hạt châu đều rung.
Tống Chung dù có ngốc cũng biết đã đến nơi, đồ vật chắc chắn ở dưới chân hắn. Hắn vội quỳ xuống dọn dẹp rác dưới chân.
Chỉ là, rác ở đây quá nhiều, Tống Chung đào cả ngày, đến khi trời tối, vẫn chưa đào đến đáy, chỉ đào được hơn mười trượng, suýt nữa chôn luôn mình.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 50 |