Thủy hệ lôi thuật (2)
Mua đủ mọi thứ, Tống Chung không vội trở về, mà tìm chỗ ăn một bữa, lại nghỉ ngơi trong khách sạn một lúc, loại bỏ mệt mỏi, mới mang theo lửa giận ngập trời bước lên truyền tống trận!
Tu sĩ ở Huyền Thiên biệt viện dịch chuyển lâu trông giữ truyền tống trận, đột nhiên thấy Tống Chung trở lại, ai nấy đều giật mình. Chuyến đi này mất 40 khối linh thạch, đối với tu sĩ Tiên Thiên, đã là khoản phí không nhỏ.
Nhưng tên tiểu tử này, mới đi nửa ngày, đã trở về, chẳng lẽ linh thạch nhiều nên không biết tiêu xài sao?
Không để ý đến sự kinh ngạc của các đệ tử, Tống Chung vội vàng rời khỏi dịch chuyển lâu, lập tức giương kiếm bay về phía hang động bí mật ở Thiên Câu.
Lần này Tống Chung có tính toán khác, căn bản không che giấu hành tung, cứ thế mà bay, còn cố ý để cho mấy tên sai vặt trông thấy.
Bởi vì hiện giờ là buổi chiều, nên đa số tu sĩ đều ẩn nấp khổ tu, chỉ có sai vặt làm việc, nên Tống Chung không sợ bị người đuổi theo vào hang động, nhưng lại có thể để tiểu nhị báo cho Vương Trung biết hắn đã trở về, dụ Vương Trung tự mình ra.
Khoảng hơn một khắc đồng hồ sau, Tống Chung trở lại hang động, rất nhanh gặp được tiểu hầu tử đang trốn trong đó.
Tuy chỉ nửa ngày không gặp, nhưng hai người có cảm giác như cách mấy đời. Thấy Tống Chung vào, tiểu hầu tử vui mừng nói:
- Bàn ca, ngươi đã trở về rồi sao?
- Ừ!
Tống Chung đáp, rồi vội vàng tới, lấy linh dược vừa mua ra, cười nói với tiểu hầu tử:
- Tiểu hầu, ngươi được cứu rồi, linh dược thượng phẩm, trị liệu xương cốt ngươi dễ như trở bàn tay!
Nói xong, hắn bắt đầu bôi thuốc cho tiểu hầu tử.
- Huynh đệ với nhau, đừng nói những lời khách khí này!
Tống Chung hơi bất mãn nói.
- Ừ!
Tiểu hầu tử lau nước mắt, rồi kỳ quái nói:
- Bàn ca, khi ngươi ra ngoài, không gặp Vương Trung sao?
- Vương Trung không gặp, nhưng tiện nhân Hàn Linh Phượng lại gặp, còn ăn của nàng mấy chục quả cầu lửa. Nếu không phải thân thủ ta tốt, chỉ sợ đã bị nàng thiêu thành tro rồi!
Tống Chung căm tức nói:
- Món nợ này, ta nhất định phải đòi lại!
- A, là Hàn Linh Phượng sao? Ta nghe người ta nói về nàng, thiên phú thuỷ hoả song tu hiếm thấy, nghe nói nàng được một số tu sĩ nội môn coi trọng, chỉ cần nàng vào Tiên Thiên tầng mười, sẽ có tu sĩ nội môn huấn luyện đặc biệt. Ngay cả bổng lộc nàng nhận cũng gấp đôi người thường!
Tiểu hầu tử lo lắng nói:
- Bàn ca, ngươi trêu chọc nàng có phải hơi thiếu suy nghĩ không?
- Không phải ta trêu chọc nàng, mà là nàng trêu chọc ta! Tên khốn Vương Trung treo thưởng mười khối linh thạch bắt ta, nàng vừa hay gặp, liền muốn vì mười khối linh thạch mà lấy mạng ta, đáng chết!
Tống Chung căm tức nói:
- Dù nàng có xinh đẹp, lần này cũng không tha cho nàng!
- Bàn ca, hình như là nàng không tha cho ngươi mới đúng? Nàng đã là Tiên Thiên tầng bốn, còn ngươi, mới vào cảnh giới Tiên Thiên!
Tiểu hầu tử thiện ý nhắc nhở:
- Hay là, chúng ta tạm thời đừng đối đầu với nàng, cứ ở đây ẩn náu mấy năm đã?
- Hắc hắc...
Tống Chung cười gian:
- Tiểu hầu tử, Bàn ca ngươi muốn thu thập ai? Chẳng lẽ còn có chuyện gì mà ta không thu thập được?
Tiểu hầu tử nghe xong, bật cười. Thì ra, Tống Chung tuy bề ngoài chất phác, nhưng thực ra rất gian xảo. Khi nhỏ, bọn họ yếu ớt, thường bị bắt nạt. Nhưng Tống Chung mỗi lần đều âm thầm báo thù.
Cái gì hạ thuốc, thả rắn vào chăn, phá hoại việc của người khác, khiến người khác bị mắng… Tống Chung chơi rất tinh vi, trừ mấy lần bị bắt, những lần khác, người bị hắn tính kế đều không biết mình bị hại thế nào. Chỉ là sau này hắn chuyên tâm tu luyện nên không làm nữa.
Tiểu hầu tử cũng từ đó nhận ra sự lợi hại của Tống Chung.
Nhưng lúc đó chỉ là phàm nhân, hiện giờ Tống Chung đối mặt là tu sĩ cường đại, nên tiểu hầu tử vẫn lo lắng nói:
- Bàn ca, ngươi thật sự được sao?
- Đương nhiên, ta có đủ vốn!
Tống Chung cười gian, rồi nói:
- Ta đi chơi với bọn họ, ngươi nghỉ ngơi đi, ta về muộn!
Nói xong, Tống Chung khoát tay, ung dung rời đi.
Trong một viện tĩnh mịch rộng vài mẫu, ba tu sĩ ngồi xếp bằng trong một đình nghỉ mát, chung quanh là sen đầy ao, gió mát thổi tới, hương hoa thơm ngát, như tiên cảnh.
...
Vương Trung bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, mùi thơm lan tỏa, hắn hài lòng gật đầu:
- Sư muội quả nhiên xuất thân hoàng thất, trà cung đình thơm ngát như thế, ta cảm thấy cả người khoan khoái!
Hóa ra Hàn Linh Phượng là công chúa một nước ở nhân gian, thân phận bí mật, chỉ vài đệ tử ngoại môn biết, Tiểu Hầu Tử và những người hầu khác thì không hay biết gì. Trong mắt tu sĩ mạnh mẽ, hoàng gia trần thế cũng chỉ là phàm nhân, nhưng với những đệ tử ngoại môn tu vi nông cạn, tư tưởng còn mang nặng bụi trần, thân phận công chúa quả là chấn động.
Tuy nàng không vì thế mà được Huyền Thiên biệt viện coi trọng.
- A ha, sư huynh quá khen, chỉ là trà phàm gian, có chút linh khí mà thôi!
Hàn Linh Phượng cười nhạt.
- Đã rất khó tìm rồi, ít nhất chúng ta không uống nổi!
Vương Trung cười khổ.
- Sư huynh muốn uống, ta bảo người mang chút đến cho hai vị!
Hàn Linh Phượng cười đáp.
- Vậy thì ngại quá!
Vương Trung và một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mừng rỡ nói.
- Không sao, chỉ là chút trà thôi! Không đáng giá gì!
Hàn Linh Phượng thản nhiên nói. Nàng là công chúa, lấy chút trà ngon đương nhiên không khó.
Một trăm cân trà cũng chẳng đáng một khối linh thạch, kết giao được sư huynh có chút tài năng, đương nhiên là rất đáng.
- Đa tạ sư muội!
Vương Trung nhận lời, ghi nhớ ân tình này trong lòng.
Vương Trung cũng có ý khác với mỹ nữ xuất thân cao quý, phong tư tuyệt thế như Hàn Linh Phượng. Huyền Thiên biệt viện không cấm hôn nhân, ngay cả chưởng viện cũng có đạo lữ song tu.
Người kia cũng vội vàng tạ ơn.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 23 |