Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đêm phong nguyệt

Phiên bản Dịch · 1169 chữ

- Ngươi cười cái gì? Môn quy nghiêm cấm phạm sắc, bị Chấp Pháp Đường phát hiện, ngươi sẽ chết không thể nghi ngờ!

Hàn Linh Phượng vội nói:

- Nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ giả vờ không biết gì cả!

- Ha ha!

Tiểu Bàn cười lớn:

- Sư tỷ, ngươi thật buồn cười! Ta thừa nhận, ngươi kêu rất to, nhưng xung quanh phòng ta đều có cấm chế các ngươi bố trí, ngươi kêu đến khản cổ họng cũng không truyền ra ngoài được! Hơn nữa, ta đã phế hai sư huynh, đã phạm môn quy rồi. Ta còn cần quan tâm thêm ngươi sao?

Hàn Linh Phượng mới nhớ ra cấm chế mình bố trí, mặt xám như tro tàn, quả là tự làm tự chịu.

Thấy Hàn Linh Phượng ngây người, Tiểu Bàn có chút không đành lòng, nhưng hắn nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của nàng, sự không đành lòng lập tức biến mất.

- Hừ, sư tỷ, đừng trách ta độc ác, là ngươi quá đáng. Ta đã đủ khổ rồi, phải đi đổ rác, ngươi còn dùng nước xối ta, dùng lửa đốt ta, bắt ta chạy trần truồng, làm trò cười cho toàn môn. Ngươi chỉ vì vui thú.

Tiểu Bàn giận dữ nói:

- Hôm nay, ngươi vì mười khối linh thạch muốn giết ta, nếu ta không chuẩn bị trước, chỉ sợ không toàn thây. Ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa. Ngươi nợ ta, phải trả lại cho ta!

Chuyện tiếp theo, không cần nói mọi người cũng biết.

Tiểu Bàn uất ức mười năm, chưa bao giờ thoải mái như vậy, tức giận mười năm nhất thời bộc phát, cảm giác báo thù xen lẫn cảm giác chinh phục, dồn dập ập đến, khiến hắn cảm thấy như muốn bay lên.

Làm xong, Tiểu Bàn sảng khoái cười hì hì nói:

- Sư tỷ, thoải mái chứ?

Hàn Linh Phượng bị Tiểu Bàn làm cho chết đi sống lại, đầu óc trống rỗng, nghe Tiểu Bàn hỏi vậy, nàng không biết phải nói sao.

Thấy Hàn Linh Phượng không nói, Tiểu Bàn giả vờ tức giận nói:

- Xem ra sư tỷ vẫn khó chịu! Ta phải tiếp tục cố gắng!

Hàn Linh Phượng chịu không nổi, cầu xin:

- Tống sư đệ, ngươi đã báo thù rồi, tha cho ta đi!

- Ta muốn tha cho ngươi, nhưng không được a!

Tiểu Bàn làm bộ làm tịch nói:

- Ta đã phế hai sư huynh, nếu ngươi tố cáo, ta sẽ bị xử tử theo môn quy! Cho nên, sư tỷ, ta xin lỗi!

Hàn Linh Phượng sợ tái mặt, vội cầu xin:

- Sư đệ, ta thề không phản bội ngươi!

- Ta thề với Tâm Ma, nếu vi phạm, ta sẽ mãi mãi không thăng cấp!

Hàn Linh Phượng vội nói.

- Không được, ta không tin thứ mơ hồ đó!

Tiểu Bàn nói thẳng.

- Ngươi muốn thế nào mới tha cho ta?

Hàn Linh Phượng hỏi.

- Rất đơn giản, ngươi cho ta một tia nguyên thần!

Tiểu Bàn ung dung nói.

- Cái gì? Ngươi muốn nguyên thần của ta? Sinh tử của ta sẽ rơi vào tay ngươi sao?

Hàn Linh Phượng sợ hãi nói.

Nguyên thần là gốc của một người, không thể tổn hại. Nắm giữ nguyên thần của một người, chính là nắm giữ sinh tử của người đó.

Nếu Hàn Linh Phượng giao nguyên thần, nàng sẽ trở thành nô lệ của Tiểu Bàn, hắn muốn nàng sống hay chết tùy ý. Không trách nàng sợ hãi.

Nhưng dù Hàn Linh Phượng sợ hãi thế nào, Tiểu Bàn cũng sẽ không tha cho nàng, vì chuyện này quá lớn, nếu lộ ra, Tiểu Bàn sẽ chết không có chỗ chôn. Hắn nhẫn tâm nói:

- Sư tỷ, không phải ta độc ác, chuyện này không thể lộ ra, nếu ngươi không lấy mạng ra đảm bảo, ta không thể thả ngươi!

- Ngươi, ngươi đã cướp mất trong sạch của ta, sao còn muốn...

Hàn Linh Phượng đau khổ nói.

- Chuyện nào ra chuyện đó!

Tiểu Bàn nói:

- Nếu không có quan hệ này, ai thèm nói nhảm với ngươi? Ngươi đã sớm như hai tên kia rồi. Ta tàn nhẫn, nhưng bất đắc dĩ, ngươi trách ai? Là ngươi gây sự trước, ta chỉ phản kích! Thời gian gấp, ta phải thu dọn xác, ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống hay chết!

Sống hay chết, đây là vấn đề, trước sự sống chết, Hàn Linh Phượng, thân là công chúa, cũng không có dũng khí. Nhìn vẻ mặt kiên nghị của Tiểu Bàn, nàng biết, cầu xin cũng vô ích, không dâng nguyên thần, hắn sẽ không tha cho nàng.

Không còn cách nào khác, Hàn Linh Phượng chỉ có thể thỏa hiệp.

Dù pháp lực đã mất, nhưng thần thức vẫn còn, Hàn Linh Phượng vẫn có thể điều khiển thần thức, rút ra một tia nguyên thần, hóa thành một điểm sáng kỳ dị, nhẹ nhàng bay về phía Tiểu Bàn.

...

Tiểu Bàn không chút khách khí nuốt vào bụng, rồi dùng thần thức tự mình kiểm tra, xác nhận không có sai sót mới yên tâm. Hắn lại hưng phấn xoa nắn giai nhân dưới thân vài cái, mới lưu luyến đứng dậy, nói:

- Sư tỷ, tuy hiện giờ ta và ngươi thân thiết, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không vì thế mà uy hiếp ngươi. Bình thường trước mặt người khác, ngươi cứ giả vờ không quen biết ta, thậm chí khinh thường ta cũng được. Tóm lại, ngươi cứ làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiểu Bàn làm như vậy là vì sợ bức ép nàng quá đáng, khiến nàng liều lĩnh tố cáo hắn, dẫn đến hai bên cùng chết.

- Thật sao? Ngươi vì sao lại làm như vậy?

Hàn Linh Phượng tò mò hỏi.

- Bởi vì ta không muốn bại lộ thực lực, chuyện ta có pháp khí, xin sư tỷ giữ bí mật!

Tiểu Bàn thản nhiên đáp.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói lung tung!

Hàn Linh Phượng vừa nén đau chỉnh lại y phục, vừa gật đầu.

- Tốt!

Tiểu Bàn cười nhẹ, nói:

- Sư tỷ lấy thân báo đáp, ta rất cảm động. Để kỷ niệm lần đầu tiên có ý nghĩa này, ta tặng ngươi toàn bộ đồ đạc của hai tên kia, mong sư tỷ vui lòng nhận.

- Cái gì? Ngươi muốn tặng ta đồ của bọn họ?

Hàn Linh Phượng kinh ngạc.

- Đúng vậy, có gì không ổn sao?

Tiểu Bàn cười ha hả.

- Ngươi không đùa chứ?

Nàng không thể tin nổi:

- Vương Trung và Trương sư huynh tuy không giàu có, nhưng cũng có chút tích lũy, nhất là Trương sư huynh, làm đệ tử ngoại môn hai mươi năm, tích góp được không ít bảo vật, riêng pháp khí tam phẩm đã trị giá vạn linh thạch. Ngươi thật sự tặng ta?

- Ha ha, đương nhiên, trong mắt ta, đó đều là rác rưởi!

Tiểu Bàn bĩu môi.

Bạn đang đọc Diệt Thế Lôi Tu (Bản Dịch) của Tả Tự Bản
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhNhi.Epx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.