Ức hiếp giai nhân
- A!
Hàn Linh Phượng hít một hơi lạnh:
- Không trách ngươi tiện tay ném ra mấy tấm phù chú trị giá trăm linh thạch, xem ra gia sản phụ mẫu ngươi để lại rất nhiều?
Tiểu Bàn sững sờ, lập tức nhận ra Hàn Linh Phượng hiểu lầm nguồn gốc của cải hắn. Đối với hắn, đây là một hiểu lầm tốt đẹp.
Vì vậy, Tiểu Bàn không giải thích, chỉ cười, nói:
- Sư tỷ, có vài chuyện không nên nói lung tung!
Hàn Linh Phượng tưởng Tiểu Bàn thừa nhận, lập tức nói:
- Được, ta hiểu rồi! Nếu vậy, ta nhận đồ của bọn họ nhé?
- Đương nhiên, tặng ngươi là để ngươi nhận!
Tiểu Bàn nói:
- Nếu ngươi tiện tay giải quyết luôn hai tên phiền toái kia thì càng tốt!
Hàn Linh Phượng sững sờ, lập tức hiểu ra, đây là Tiểu Bàn muốn nàng lập công chuộc tội. Nghĩ đến tình cảnh khốn đốn hiện tại, đều là do mười linh thạch treo thưởng của Vương Trung gây ra, nàng nổi giận.
Sinh tử nằm trong tay Tiểu Bàn, nàng không dám nói gì, dứt khoát nói:
- Giao hết cho ta, nhưng pháp lực của ta...
- Ha ha, sư tỷ, đây là thuốc giải!
Tiểu Bàn không chút hoang mang lấy ra một viên đan dược.
Hàn Linh Phượng biết Tiểu Bàn sẽ không lừa nàng lúc này, sinh tử nàng đều do hắn nắm giữ, hắn không cần dùng cách này lừa nàng.
Nàng yên tâm nhận lấy đan dược, ăn vào. Chẳng mấy chốc, pháp lực mất đi lại được khôi phục, nàng lấy lại sức chiến đấu.
Khôi phục xong, Hàn Linh Phượng không nói lời thừa, đi ra khỏi nhà gỗ, tiện tay thu hồi phi kiếm, rồi đến trước mặt Vương Trung.
Vương Trung miễn cưỡng tỉnh lại, bị lôi điện trên Phong Lôi kiếm làm cháy xém, mùi thịt nướng nồng nặc.
Hắn mở mắt thấy Hàn Linh Phượng, cố nén đau khổ cầu xin:
- Sư muội, cứu ta!
Hàn Linh Phượng phẫn nộ:
- Ngươi hại ta thảm như vậy, còn mặt mũi cầu ta cứu? Nếu không phải ngươi, ta, đường đường là công chúa, làm sao lại bị tên béo đáng khinh kia...
Nàng không dám nói hết, nhưng nước mắt đã rơi xuống, không kiềm chế được, giơ phi kiếm đâm xuống.
Giết chết Vương Trung, Hàn Linh Phượng đến chỗ Trương đạo sĩ. Hắn tỉnh lại, thấy kết cục của Vương Trung, hoảng sợ:
- Sư muội, ta không hại hắn, ta cũng là nạn nhân!
- Có lẽ vậy, nhưng không còn quan trọng nữa. Vì tương lai ta, sư huynh, ta xin lỗi!
Hàn Linh Phượng vung kiếm, một đạo kiếm khí chém đầu Trương đạo sĩ.
Nàng thở dài, thu lại pháp khí, rồi dùng chân hỏa thiêu xác hai người thành tro bụi, dùng gió thổi bay tro tàn.
Từ nay về sau, Vương Trung và Trương đạo sĩ không còn nữa.
Hủy thi diệt tích xong, Hàn Linh Phượng quay lại nói với Tiểu Bàn:
- Sư đệ, ta đi đây!
- Sư tỷ đi thong thả!
Tiểu Bàn cười ha hả.
Hàn Linh Phượng tưởng Tiểu Bàn sẽ thu hồi chiến lợi phẩm, hoặc có yêu cầu khác, nhưng hắn lại dễ dàng để nàng đi.
Nàng mang đầy nghi hoặc, cứ thế rời đi.
- A!
Tiểu Bàn duỗi lưng, vận chuyển Hỗn Độn Linh Khí, cảm nhận được linh khí trong cơ thể tăng mạnh, đạt đến Tiên Thiên tầng hai. Hắn kinh ngạc:
- Kỳ lạ, ta không luyện công mà công lực lại tăng mạnh? Chẳng lẽ… làm chuyện ấy với Hàn sư tỷ lại tăng công lực?
Hàn Linh Phượng rời đi, trong lòng uất ức, thân thể trong sạch mấy chục năm lại bị tên béo đáng khinh chiếm đoạt, ai mà cam lòng?
Hắn còn cưỡng ép nàng giao bản mệnh nguyên thần, nắm giữ sinh tử nàng, nàng sẽ trở thành nô lệ hắn, phải làm sao đây?
Đang lo lắng, nàng thấy dưới đất có một bóng người lén lút, nhận ra đó là đệ tử ngoại môn mà Vương Trung thuê làm cảnh giới.
Không hiểu sao, hắn lấy tiền xong không về nghỉ ngơi, mà lại trốn ở đây.
Thấy hắn, Hàn Linh Phượng giật mình, nàng suýt phạm sai lầm lớn, nếu để hắn rời đi, hậu quả khôn lường. Hắn tận mắt thấy nàng cùng Vương Trung ám toán Tiểu Bàn, giờ chỉ có nàng sống sót, Tiểu Bàn cũng bình an vô sự.
Nếu hắn nói ra, người khác sẽ đoán Vương Trung và Trương đạo sĩ chết trong tay Tiểu Bàn, liên lụy đến nàng.
Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, Hàn Linh Phượng đổ mồ hôi lạnh, hai đệ tử ngoại môn chết, nàng sẽ bị phế bỏ.
Nhận ra nguy hiểm, Hàn Linh Phượng hạ xuống trước mặt tên đệ tử.
Tên đệ tử không biết đại họa sắp đến, thấy Hàn Linh Phượng, lập tức hành lễ:
- Bái kiến Hàn sư thúc.
- Ừm!
Hàn Linh Phượng cau mày:
- Đã khuya rồi, ngươi không đi nghỉ, ở đây làm gì?
- Hắc hắc, sư thúc, ta muốn giúp người thu dọn hậu sự cho tên béo kia, có vài việc người không tiện làm, nhưng ta rất giỏi.
Tên kia cười làm lành.
...
Nghe hắn nói vậy, Hàn Linh Phượng thoáng sửng sốt, khó hiểu sao hắn lại nhiệt tình giúp nàng như thế. Nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ra, gã này rõ ràng muốn nhân cơ hội tìm kiếm di vật của Tiểu Bàn. Chuyện Tiểu Bàn dùng Truyền Tống Trận đến Lăng Tiêu Thành đã rò rỉ ra ngoài, giá trị của hắn tăng vọt, nhiều người đều biết.
Vì thế, gã đệ tử ngoại môn này muốn tìm xem sau khi bọn Hàn Linh Phượng giết Tiểu Bàn có còn sót lại gì không, dù chỉ là những thứ bọn Hàn Linh Phượng bỏ lại, cũng đủ khiến hắn được lợi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Hàn Linh Phượng không khỏi khinh thường gã.
Nhưng nàng vẫn cố nén, rồi mỉm cười dịu dàng với hắn:
- Đa tạ ngươi!
Gã chưa từng thấy mỹ nhân nào dịu dàng như vậy, lập tức bị Hàn Linh Phượng mê hoặc, lắp bắp nói:
- A… không… không khách khí!
- Há há, chuyện hôm nay là tuyệt mật, ngươi tuyệt đối không được tiết lộ cho người khác!
Hàn Linh Phượng đổi giọng hỏi:
- Việc ngươi lén lút ra ngoài, sẽ không bị người khác phát hiện chứ?
- Đương nhiên rồi!
Gã vội đáp:
- Sư thúc yên tâm, ta lấy cớ đau bụng mới lẻn ra, những người cùng phòng ta đều mệt mỏi cả ngày, đã ngủ say rồi, tuyệt đối không ai phát hiện!
- Tốt!
Hàn Linh Phượng yên tâm, giơ tay ngọc lên, phi kiếm hàn quang lập loè xuất hiện trước mặt nàng.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 54 |