Chuông Huyền Thiết (2)
Công việc chưa xong, Tiểu Bàn định dán hết Huyền Thiết sau này lên, giữ lại cũng vô dụng.
Dán càng dày, sau này bị người ta phá vỡ lớp ngoài, cũng khó phát hiện bên trong.
Tiểu Bàn cẩn thận như vậy cũng là bất đắc dĩ. Ai bảo chuông đồng quá dễ thấy? Bỏ đi thì tiếc, lúc nguy hiểm tính mạng, lại không thể không dùng. Lần trước Hàn Ngọc Phượng, Vương Trung, Trương đạo sĩ liên thủ tấn công, Tiểu Bàn đã để lộ bảo vật này.
Cho nên Hàn Ngọc Phượng mới hỏi như vậy.
...
Đối mặt với sự nghi ngờ của Hàn Ngọc Phượng, Tiểu Bàn đương nhiên không thể nói ra sự thật, chuyện bản mệnh pháp bảo của hắn, đánh chết cũng không thể nói.
Hắn liền quanh co đáp:
- Lúc đó dùng đạo pháp, nên phát ra kim quang, hiện giờ không dùng, tự nhiên lộ ra dung nhan thật.
- Ồ, thì ra là vậy!
Hàn Ngọc Phượng nửa tin nửa ngờ nói.
Tiểu Bàn sợ nàng hỏi thêm, vội chuyển đề tài:
- Được rồi, được rồi, giờ không phải lúc nói chuyện này, mau lên đường mới là chính!
Nói xong, hắn một tay giữ chặt Hàn Ngọc Phượng, một tay ra hiệu cho Hầu Tử, dưới sự che chở của Huyền Thiết Chung, hướng về phía thác nước chạy đi.
Dù có Huyền Thiết Chung che trên đầu, vẫn có Huyết Nha từ dưới chui lên tấn công ba người. May mà số lượng Huyết Nha không nhiều, dễ đối phó. Dưới những đường kiếm của ba người, chúng cũng chẳng gây được ảnh hưởng gì.
Tình thế tạm lắng, tâm tình ba người cũng thả lỏng. Hàn Ngọc Phượng không nhịn được hỏi lại:
- Tiểu Bàn, ngươi đã có pháp khí phòng hộ mạnh mẽ như vậy, sao ta không trực tiếp bay về? Làm gì còn phải chui vào hang động?
- Ta muốn ói máu!
Tiểu Bàn nghe xong bật cười khổ:
- Ngươi tưởng ta là thần tiên sao? Có thể dùng thứ này ngự kiếm vạn dặm? Nói cho ngươi biết, Huyền Thiết Chung này hao phí pháp lực nhiều hơn ngự kiếm nhiều. Ta nhiều nhất chỉ kiên trì được hơn nửa canh giờ, thời gian đó, có bay ra khỏi Huyết Nha Lĩnh hay không còn chưa biết nữa.
- A, thì ra pháp khí này lại hao pháp lực như vậy!
Hàn Ngọc Phượng hơi giật mình:
- Nhưng xem ra, lực phòng hộ của nó rất mạnh, lớn như vậy hình như vẫn chưa phải là giới hạn. Phải dùng bao nhiêu Huyền Thiết mới chế tạo được Huyền Thiết Chung như vậy?
- Hình như giờ không phải lúc để quan tâm chuyện này?
Tiểu Bàn cười khổ, chém chết một con Huyết Nha, rồi nói:
- Các ngươi cẩn thận, ta nghe thấy tiếng Huyết Nha bên ngoài càng dày đặc, hình như chúng càng lúc càng nhiều.
Vừa dứt lời, Tiểu Bàn đột nhiên cảm thấy Huyền Thiết Chung trên đầu nặng thêm, hiển nhiên có thêm nhiều Huyết Nha bổ nhào xuống. Trọng lượng của chúng đè lên khiến Tiểu Bàn khó thở. Dù sao Huyền Thiết Chung cũng phải dựa vào pháp lực của hắn mới bay được.
Huyền Thiết Chung chịu áp lực càng lớn, Tiểu Bàn tiêu hao pháp lực càng nhiều.
Cảm nhận được áp lực ngày càng lớn, sắc mặt Tiểu Bàn khó coi. Tuy Quỳ Thủy Âm Lôi của hắn khó kiếm, nhưng lúc này hắn không dám tiết kiệm, vội vận chuyển pháp quyết, bắn ra một viên, để nó từ dưới Huyền Thiết Chung bay lên, rồi nổ tung trên đỉnh.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang, Huyền Thiết Chung trên đầu lập tức bị nổ bay một đống Huyết Nha. Mặc dù áp lực từ vụ nổ cũng khiến Huyền Thiết Chung chịu đựng phần nào, nhưng phạm vi nổ do Tiểu Bàn khống chế rất hợp lý, Huyền Thiết Chung ở ngoài phạm vi nổ, nên hắn không bị ảnh hưởng lớn.
Huyết Nha chết nhiều, áp lực lên Huyền Thiết Chung cũng giảm bớt, khiến tốc độ của ba người tăng lên.
Nhưng chỉ là tạm thời, số lượng Huyết Nha bên ngoài quá kinh khủng, số lượng Tiểu Bàn giết chết chẳng thấm vào đâu.
Ngay lập tức vô số Huyết Nha lại bổ nhào xuống, càng lúc càng nhiều Huyết Nha từ dưới chui lên, hung hăng mổ vào ba người.
Trong tình huống này, ba người chỉ có thể liều mạng, Quỳ Thủy Âm Lôi ném liên tiếp. Để bảo vệ Hàn Ngọc Phượng, Tiểu Bàn và Hầu Tử tự giác kẹp nàng ở giữa. Đặc biệt là Tiểu Bàn, nhiều lúc dùng cánh tay che chắn cho nàng. Dù hắn da dày thịt béo, không bị thương, nhưng mỏ nhọn của Huyết Nha mổ lên vẫn rất đau.
Vài lần thì không sao, nhưng Huyết Nha nhiều quá, thì thành mấy chục, thậm chí mấy trăm lần, đau đến nỗi Tiểu Bàn đổ mồ hôi lạnh.
Hầu Tử càng thảm hơn, trên người hắn đầy vết máu, nhiều chỗ bị mổ mất một miếng thịt, toàn thân máu me be bét, như một người máu vậy.
Hàn Ngọc Phượng được hai người bảo vệ, bị thương ít hơn, nhưng cũng chịu không ít, quần áo bị máu thấm ướt.
Mắt thấy ba người sắp không chịu nổi nữa, thác nước cuối cùng cũng xuất hiện. Tinh thần ba người chấn động, liều mạng chiến đấu, cuối cùng nhảy xuống nước. Như vậy Huyết Nha không còn là mối đe dọa, chúng không thể lặn xuống tấn công.
Trên có Huyền Thiết Chung bảo vệ, dưới có nước ngăn cách, ba người Tiểu Bàn cuối cùng cũng tạm thời an toàn.
Nhưng sự an toàn này chỉ là tạm thời, vì pháp lực Tiểu Bàn có hạn, không thể dùng Huyền Thiết Chung lâu dài.
Vì thế, họ không dám chậm trễ, vội lội nước về phía sau thác nước.
Thác nước rất lớn, cao bảy tám trượng, rộng mười mấy trượng. Hồ nước phía dưới cũng khá sâu, đủ để nhấn chìm một người trưởng thành. May mà ba người đều là tu sĩ, dùng đạo pháp ngự thủy, có thể đi trên mặt nước. Đây là pháp thuật cơ bản của tu sĩ, rất đơn giản, không cần thiên phú cao cũng có thể học được. Chỉ là Tiểu Bàn và Hầu Tử học không tinh, chỉ có thể để nửa thân trên lộ ra mặt nước, hai chân vẫn ở dưới nước. Hàn Ngọc Phượng là tu sĩ thuỷ hoả, có thể dễ dàng thi triển pháp thuật này. Nàng như tiên tử đạp trên mặt nước.
Đương nhiên, nếu không có máu và quần áo rách nát thì càng hoàn mỹ hơn.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 34 |