Thoát chết
Có Huyền Thiết Chung che trên đầu, dòng nước không ảnh hưởng nhiều đến ba người, bọn họ dễ dàng đi qua, rồi vui mừng phát hiện phía sau quả nhiên có một hang động.
- Trời không tuyệt đường người!
Tiểu Bàn đỡ Hầu Tử máu me be bét, hô lớn rồi chạy vào, thu lại Huyền Thiết Chung, bắt đầu bôi thuốc cho Hầu Tử.
Vết thương ngoài da của Hầu Tử rất nặng, ít nhất cũng bị cắn mấy chục cái, mất không dưới hai cân thịt, nhưng dù sao cũng chỉ là vết thương ngoài da.
Sau khi bôi linh dược cao cấp của Tiểu Bàn lên, vết thương liền lành lại với tốc độ mắt thường có thể thấy, rất nhanh liền không sao nữa.
Đương nhiên, linh dược hiệu quả tốt thì giá cũng cao. Bôi thuốc cho nhiều vết thương của Hầu Tử như vậy, dùng rất nhiều, ít nhất cũng trị giá mấy ngàn linh thạch.
Chỉ có Tiểu Bàn giàu có mới dám xa xỉ như vậy, nếu là đệ tử khác, căn bản không dùng linh dược tốt như vậy. Thực ra chỉ cần bôi một ít thuốc trị thương bình thường, nghỉ ngơi hai ba tháng cũng khỏi, dù sao đây cũng không phải là thương tổn gân cốt.
Hầu Tử cũng biết điều này, thấy Tiểu Bàn xa xỉ như vậy, không nhịn được nói:
- Bàn ca, bôi chút thuốc bình thường là được rồi, không cần xa xỉ vậy chứ?
- Thuốc bình thường để lại sẹo rất khó coi. Ngươi vốn đã xấu, lại thêm sẹo, sau này làm sao lấy vợ?
Tiểu Bàn trêu chọc.
Tuy giọng điệu của Tiểu Bàn có vẻ trêu tức, nhưng Hầu Tử nghe ra sự quan tâm của hắn, nếu không, hắn không nỡ dùng linh dược tốt như vậy cho mình. Cho nên hắn không giận, ngược lại cười khổ:
- Nam nhân, có vài vết sẹo thì sao chứ? Huống hồ ta lập chí theo đuổi đại đạo, không muốn tìm đạo lữ.
- Haiz, đứa nhỏ đáng thương, không phải thái giám nhưng lại sống như thái giám, ta biết nói ngươi thế nào đây?
Tiểu Bàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Ngọc Phượng bên cạnh không nhịn được, cười mắng:
- Tiểu Bàn, ngươi thật độc miệng!
- Khà khà, bình thường thôi!
Tiểu Bàn nói xong liền đi bôi thuốc cho Hàn Ngọc Phượng.
Rất nhanh, vết thương ngoài da của Hàn Ngọc Phượng cũng lành rồi. Xong xuôi, Hàn Ngọc Phượng không nhịn được hỏi:
- Tiểu Bàn, sao thân thể ngươi không sợ Huyết Nha mổ? Chẳng lẽ ngươi là thể tu? Không đúng, ngươi vừa phóng thần lôi, hẳn là thuật tu hoặc Lôi tu? Chuyện này rốt cuộc thế nào?
...
- Không có gì, công pháp ta tu luyện có chút đặc thù, luyện thành rồi thì thân thể rắn chắc như thể tu, lại có thể luyện chế thần lôi, tóm lại, cảm giác cũng không tệ lắm!
Tiểu Bàn ung dung nói.
- Trời ạ, ngươi còn nói không tệ? Đây quả thực là công pháp siêu cấp!
Hàn Ngọc Phượng và Hầu tử đồng thanh kinh hô.
- Tiểu Bàn, công pháp này dễ luyện không? Ta cũng muốn luyện!
Hàn Ngọc Phượng không nhịn được hỏi.
- Các ngươi đừng nghĩ!
Tiểu Bàn nhún vai, đắc ý nói:
- Đây là công pháp chuyên môn dành cho thiên tài ngũ hành thiên phú cân bằng, ngoài ta ra, ai cũng không luyện được!
- Cái gì? Ngũ hành thiên phú cân bằng? Đó là thiên tài sao? Ta nhớ rõ ràng lắm, đó là phế vật siêu cấp mà?
Hàn Ngọc Phượng kinh ngạc nói.
- Chẳng lẽ ta là phế vật?
Tiểu Bàn lập tức giả vờ giận dỗi nói.
- A, tướng công ngươi đương nhiên không phải, nhưng người khác đều nói như vậy a? Chẳng lẽ là vì công pháp của ngươi đặc thù?
Hàn Ngọc Phượng vội vàng nói.
- Đúng vậy!
Tiểu Bàn gật đầu, rồi nói:
- Được rồi, thôi không nói chuyện này nữa, nói về tình hình hiện tại đi! Huyết Nha bên ngoài bị thác nước ngăn cản, tạm thời không vào được, nhưng chúng ta cũng không ra được. Chúng dường như muốn dây dưa với chúng ta, phải làm sao đây?
- Hay là đợi vài ngày? Có lẽ mùi lòng trắng trứng trên người chúng ta bị nước rửa sạch, Huyết Nha sẽ không tìm chúng ta nữa!
Hầu tử nói.
- Ta nghe nói, Huyết Nha nơi này rất thù dai, trước kia ai đắc tội chúng, lần nữa trở lại cũng bị chúng tấn công. Giờ Huyết Nha đã nhận ra chúng ta rồi! Cho dù không còn mùi lòng trắng trứng, ra ngoài cũng bị chúng tấn công.
Hàn Ngọc Phượng bất đắc dĩ nói.
- Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta ở đây chờ chết?
Hầu tử bất đắc dĩ nói.
- Bên ngoài không ra được, vậy chỉ có thể đi vào trong!
Tiểu Bàn ngẩng đầu nhìn vào sâu trong sơn động, nói:
- Nếu may mắn, có thể tìm được lối ra khác, không may, thì chỉ có thể chờ chết!
- Ha ha, từ khi gặp ngươi, vận khí của ta luôn tốt!
Hàn Ngọc Phượng cười nói:
- Ta tin tưởng ngươi!
Tiểu Bàn và Hàn Ngọc Phượng nhìn nhau cười, rồi nói:
- Được, vậy đi thôi!
Nói xong, Tiểu Bàn ngạo nghễ dẫn đầu đi vào trong.
Trong ba người, hắn là người chịu đòn tốt nhất, đương nhiên phải do hắn dẫn đầu, Hầu tử đi sau hắn, Hàn Ngọc Phượng đi ở cuối.
Ba người chậm rãi đi vào trong sơn động, cẩn thận từng li từng tí, tay cầm phi kiếm, luôn chuẩn bị chiến đấu. Trong Thương Mang sơn, yêu thú hình thù kỳ quái gì cũng có, thăm dò sơn động hoang dã càng phải cẩn thận hơn. Huyền Thiên biệt viện có ghi chép cho đệ tử xem, trong đó ghi lại vô số tiền bối gặp nạn trong sơn động, nhiều người chết ở trong đó, chỉ có người khác ghi lại.
Có nhiều tiền lệ như vậy, ba người đương nhiên không dám khinh thường.
Thực ra, theo sách vở trong Huyền Thiên biệt viện, tiền bối không khuyên đệ tử cấp thấp tùy tiện thăm dò sơn động. Nếu hôm nay không bị ép đến mức này, ba người họ tuyệt đối không dám tùy tiện thăm dò sơn động.
Nói thêm, sơn động phía sau thác nước mà ba người Tiểu Bàn đang ở thật sự rất lớn, cửa động cao hơn mười mét, bên trong sâu thăm thẳm, vách đá bóng loáng phát ra ánh sáng xanh, thạch nhũ tầng tầng lớp lớp, dưới chân gồ ghề, thỉnh thoảng có vũng nước xuất hiện.
Đồng thời, ba người có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm bên trong, càng đi sâu vào, linh khí càng nồng đậm.
Nhưng lúc này, đối mặt với linh khí ngày càng nồng đậm, ba người không khỏi có chút sợ hãi.
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |