Chuẩn bị quay về (1)
- Không biết!
Tiểu Bàn không nén nổi phiền muộn nói:
- Trước kia ta chỉ hơi mập mạp, thân hình không yếu, nhưng cũng chưa tinh tráng đến mức này. Song từ khi tu luyện công pháp ấy, ta cảm thấy thân thể như được thổi phồng, không ngừng bành trướng. Trong hơn ba năm, ta không chỉ cao thêm nửa thước mà thân thể cũng lớn hơn hai vòng. Toàn thân tràn đầy lực lượng.
Nói xong, Tiểu Bàn vung nắm đấm hung hăng đập xuống đất, lập tức tạo ra một cái hố sâu hơn một thước trên mặt đất đá.
Một quyền nhẹ nhàng như vậy đã có hiệu quả như thế, đủ thấy lực lượng Tiểu Bàn lớn đến đâu, nắm đấm cứng rắn ra sao.
- Oa, công pháp của ngươi quả thật quá tuyệt diệu! Ngươi không những tu luyện được Lôi Thuật mà thân thể lại cường tráng như thế, quả thực có phần nghịch thiên.
Hàn Ngọc Phượng kinh ngạc nói.
- Chỉ sợ công pháp tiên gia ghi chép trong Huyền Thiên Mật Điển của bổn môn cũng chỉ như vậy thôi?
Hầu tử cũng thán phục nói.
- Có lẽ thế, nhưng nó khiến ta có thân hình khổng lồ như thế này, mặc đạo bào trông như một tên béo ú, thật sự khiến người ta khó chịu!
Tiểu Bàn có phần oán trách nói.
- Ngươi đừng được voi đòi tiên!
Hàn Ngọc Phượng liếc Tiểu Bàn nói:
- Chỉ là trông mập một chút thôi mà! Có gì đâu?
- Đúng vậy, biết bao người muốn có công pháp này mà không được!
Hầu tử phụ họa.
- Được rồi, được rồi, thôi không nói chuyện này nữa!
Tiểu Bàn không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hai người, vội chuyển đề tài:
- Các ngươi thấy chưa? Ngũ Hành Tinh Thủy, linh vật siêu cấp có thể nhanh chóng bổ sung pháp lực. Có nó, chúng ta có thể dễ dàng rời đi!
- Nếu vậy, chúng ta đi trước hay là tìm kiếm kỹ càng nơi này xem còn bảo vật nào bị bỏ sót?
Hàn Ngọc Phượng hỏi.
- Tìm kỹ thêm chút nữa đi, dù sao cũng không vội. Huống chi, đến đây một lần không dễ, sau này khó mà có cơ hội nữa!
Tiểu Bàn nói.
- Cũng được!
Hai người kia gật đầu, rồi ba người lại bắt đầu tìm kiếm. Đến lúc này, Hàn Ngọc Phượng mới cảm thấy có điều gì đó không ổn, hình như nàng bỏ sót điều gì đó. Sau đó nàng mới nhớ ra, lúc đầu nàng rõ ràng hỏi Tiểu Bàn vì sao đột nhiên biến mất, nhưng bị Tiểu Bàn đánh trống lảng, nàng quên mất chuyện này.
Rõ ràng Tiểu Bàn cố ý như vậy, mà nàng lại mắc kế hắn.
Nghĩ đến đây, Hàn Ngọc Phượng vừa buồn cười vừa bất lực. Trước kia nàng luôn cho rằng Tiểu Bàn chỉ là may mắn, kỳ thực đầu óc khá ngờ nghệch, nhưng giờ nhìn lại, hắn lại có thể vô tình đùa giỡn nàng, khiến nàng hoàn toàn không hiểu rõ hắn, làm sao có thể là kẻ ngốc?
Như vậy có thể thấy, vẻ ngờ nghệch thường ngày của Tiểu Bàn hoàn toàn là giả vờ, tên này rõ ràng là “giả heo ăn thịt hổ”!
Tuy Hàn Ngọc Phượng đã hiểu ra, nhưng từ biểu hiện của Tiểu Bàn, nàng thấy hắn dường như không muốn tiết lộ quá nhiều bí mật, cho nên Hàn Ngọc Phượng cũng không tiện truy hỏi quá sâu, tránh gây ra sự khó xử cho cả hai.
Thực ra nghĩ kỹ lại cũng bình thường, mỗi tu sĩ đều có bí mật của mình, bí mật ấy liên quan đến tu luyện, hoặc pháp bảo, bảo tàng, chỉ có bản thân tu sĩ mới biết, ngay cả đạo lữ cũng không chia sẻ hết. Đây là điều tu sĩ đều biết và đã quen thuộc.
Bản thân Hàn Ngọc Phượng cũng có “đòn sát thủ” mà Tiểu Bàn không biết, cho nên nàng hiểu tâm trạng Tiểu Bàn, nên cũng không vì thế mà có khoảng cách với Tiểu Bàn.
Bảy ngày sau, ba người Tiểu Bàn tìm kiếm khắp sơn động, ngoài việc tìm được một lượng lớn quặng linh thạch, không phát hiện thiên địa linh vật nào giống như Ngũ Hành Thanh Tịnh Liên. Nhưng nghĩ kỹ lại cũng bình thường, nếu thiên tài địa bảo dễ kiếm như vậy, chẳng phải sẽ tràn lan khắp nơi sao? Làm sao còn đáng giá để tu sĩ bỏ công sức thu thập?
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, họ đến cửa sơn động, chuẩn bị trở về môn phái.
Nhưng trước khi đi, Tiểu Bàn gọi hai người lại, rồi hỏi:
- Các ngươi nói, chúng ta nên xử lý mỏ Ngũ Hành Linh Thạch này ra sao?
- Còn cần hỏi sao? Dĩ nhiên là giữ lại cho mình rồi! Chờ sau này chúng ta hết linh thạch, có thể tùy thời đào!
Hầu tử lập tức nói.
- Ừm, nói không sai, ta cũng thấy giữ bí mật của mạch khoáng này là thích hợp nhất!
Hàn Ngọc Phượng phụ họa.
- Các ngươi nghĩ vậy sao?
Tiểu Bàn gãi đầu, cười khổ nói:
- Hai người, các ngươi vừa đắc tội với đám Huyết Nha trên Huyết Nha Lĩnh, lần này trốn thoát đã là may mắn rồi, còn muốn trở lại đào linh thạch? Ta nói này, các ngươi cho rằng đám Huyết Nha ở đây không thù dai sao?
- A!
Hàn Ngọc Phượng và Hầu tử kinh hô, lúc này họ mới nhớ ra nơi đây hình như đã trở thành cấm địa của họ.
Nhưng Hàn Ngọc Phượng lập tức nói:
- Ngươi không thể đưa chúng ta ra ngoài sao? Vậy cũng đưa chúng ta trở lại được chứ?
- Đúng vậy, đúng vậy, Bàn ca giúp chúng ta là được rồi!
Hầu tử vội vàng nói theo.
- Hai người, ta có thể ra ngoài lần này là do tiêu hao một lượng lớn Ngũ Hành Tinh Thủy. Các ngươi có biết Ngũ Hành Tinh Thủy giá trị bao nhiêu không? Đó là phụ liệu quan trọng để luyện chế linh đan cao cấp, Ngũ Hành Tinh Thủy tự nhiên vô cùng khan hiếm, căn bản không đủ dùng. Bình thường các đại môn phái đều tiêu hao lượng lớn linh thạch, dùng pháp bảo đặc thù tự luyện chế, Ngũ Hành Tinh Thủy loại này chất lượng không cao nhưng rất quý, mỗi giọt đều trị giá mấy ngàn linh thạch. Lần này chúng ta ra ngoài, ít nhất cũng phải uống một cân rưỡi, đó là mấy chục vạn linh thạch!
Đăng bởi | LinhNhi.Epx |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |