Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

65-Lên hoa thuyền, ma giáo

Tiểu thuyết gốc · 2043 chữ

Một đường bôn ba, dù cho Bạch hổ vương triều là nơi gần vị trí Vương Khải nhất nhưng dù vậy cũng tốn hắn 5 tháng thời gian đi đường.

Nhìn tòa thành to lớn trước mặt, dù là Vương Khải cũng có chút cảm thán.

Không biết để xây dựng được một tòa thành như vậy phải tiêu hao bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài nguyên, không biết bao nhiêu người phải hy sinh.

Hơi cảm thán một tiếng Vương Khải không tiếp tục quan tâm tới vấn đề này, dù sao chuyện này chả liên quan gì tới hắn, hơn nữa chuyện này cũng đã qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Giao nộp một ít tiền bạc, vừa bước vào cảnh tượng phồn hóa đập thẳng vào mặt.

Thương nhân rêu bán, người người đi lại, tạo thành một khung cảnh đông đúc phồn hoa mà mỹ lệ.

Nhìn mật độ này, so với kiếp trước một số nơi nổi tiếng cũng không thua kém gì.

Vương Khải không nhịn được tò mò, bỏ ra một số tiền nhỏ mua sắm không ít đồ chơi thú vị, một số mỹ thực.

Mặc dù những đồ chơi trong mắt hắn hiện tại, chỉ cần hơi nhìn qua liền có thể phân tích ra kết cấu, vật liệu,… nhưng điều này cũng không ngăn được ham muốn mua sắm của hắn.

Mua sắm nha, chủ yếu đồ một cái yêu thích, không cần quản mấy cái đồ chơi này đối với hắn có tác dụng, chủ đánh một cái thích gì mua đấy.

Vương Khải cũng cảm nhận được này, bên trong khung cảnh phồn hoa này ẩn giấu rất nhiều cao thủ.

Nhất lưu, nhị lưu cao thủ tùy ý quét mắt liền có thể nhìn thấy.

Một số tiên thiên cao thủ trong bóng tối ẩn nấp, xem ra là người hộ đạo các loại.

Vương Khải đối với những người này cũng không có quá nhiều hứng thú, hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chạy tới trung châu càng sớm càng tốt.

“Không biết lão già kia nhà ở chỗ nào” Vương Khải có chút nhớ lại, lão già kia trước đây chuẩn bị rời đi có từng nói nếu hắn có đến Bạch hổ thành thì tìm đến hắn.

Nhưng làm Vương Khải đau răng chính là, lão già kia nói đến tìm hắn nhưng lại không để lại địa chỉ.

“Mẹ nó, đừng để ta gặp lại lão già ngươi” Vương Khải ầm thần ghi lại một bút, chờ sau này gặp lại cho lão già kia một bài học.

Nghĩ nghĩ, Vương Khải quyết định ở lại đây mấy ngày tìm cách liên hệ với Bạch hổ vương triều.

Còn nếu không tìm được, hắn cũng chỉ có thể dùng vũ lực cùng đám người này nói chuyện.

Nhưng nếu không phải không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn sử dụng tới vũ lực.

Dù sao hắn nói gì cũng là người văn minh, mượn đồ của người ta dùng còn đánh người ta, cái này quả thật có chút quá đáng.

Đương nhiên nếu làm ra chuyện này, hắn cũng sẽ hơi cảm thấy có lỗi trong một quãng thời gian đi.

Ân, chắc tầm 5 phút, không, 5 phút cũng có chút dài, nhiều nhất là 2 phút.

Tìm tới một khách sạn, thuê lại một căn phòng, Vương Khải bắt đầu tìm hiểu tin tức xung quanh.

“Tiểu nhị, ngươi biết gần đây có đại nhân vật nào liên hệ được với Bạch hổ vương triều cao tầng không?”

“A, vị khách nhân này nói đùa, ta chỉ là một lâu la tiểu tốt, làm sao biết được những chuyện của các đại nhân kia”

Vương Khải nghe vậy cũng không nói nhảm, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.

Tiểu nhị vừa cầm tới bạc liền đổi một bộ khuôn mặt, nhìn ngó xung quanh, sau khi xác nhận không có ai lại gần mới nhỏ giọng nói:

“Ta nghe nói nhị hoàng tử mỗi tháng đều tới hoa thuyền nghe hát, cùng các cao thủ giang hồ lấy rượu kết giao, nếu ngài thực lực còn có thể, không ngại có thể nếm thử”

Vương Khải nghe vậy ánh mắt hơi sáng lên, đây cũng quá trùng hợp.

Sau khi biết được hai ngày nữa là ngày nhị hoàng tử ra cung, Vương Khải mới hài lòng rời đi.

Tiếp đó hắn đi khắp kinh thành bắt đầu hưởng thụ sự xa hoa, sầm uất của nơi này.

Vương Khải tuy không có gia sản gì, vừa xuyên qua cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, đến có huynh đệ cũng không có.

Nhưng một chút tiền bạc mà thôi, chỉ cần có đủ thực lực những thứ này chẳng qua cũng chỉ là một đống sắt vụn.

Hắn ngoại trừ tu luyện, ăn cơm ra hầu như không có chỗ nào xài đến tiền.

Tu luyện xài tiền chẳng qua cũng là quãng thời gian đầu mới xuyên qua, thân thể này khí huyết có chút tổn hại nên mới cần bồi bổ.

Còn lại hắn đều tự thân vận động, dù sao hắn tu luyện cũng không có bình cảnh, chỉ cần có đủ linh khí, hắn có thể 24h treo máy tu luyện.

Kèm theo một năm xông xáo giang hồ, không biết bao nhiêu người bị hắn giết chết, từ trên những người này lục ra cũng đã là một khoản tiền rất lớn.

Người khác thấy tiền giá trị là cần nó để mua sắm tài nguyên, hắn một thân một mình không cần chăm sóc người khác, tu luyện không phụ thuộc quá nhiều vào tài nguyên, vì thế tiền tài đối hắn quả thật chỉ là công cụ để mua vui mà thôi.

Hai ngày trôi qua, Vương Khải đứng trên bờ sông nhìn về phía chiếc thuyền lớn xa xa kia.

Đây cũng là hoa thuyền trong lời của tiểu nhị, chỉ thấy lúc này hoa thuyền đã bị một đám binh linh bao bọc, thủ hộ lấy bốn phía.

Một nam tử anh tuấn tiêu sái đứng trên bong thuyền, nhìn về phía xa xa.

Bên bờ có không ít giang hồ hiệp khách bước lên thuyền, Vương Khải nhìn rõ chỉ có những người có thiệp mời mới được lên thuyền.

Đang lúc hắn không biết làm sao, bỗng chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn như được khai sáng.

Một nam tử sau khi bị thủ vệ từ chối lên thuyền sau cũng không tức giận, mà xoay người tìm đến một vị nam tử khác, không nói không rằng hành hung người đó một trận, đánh quả thật là hung ác.

Sau đó nam tử kia từ trên người bại tướng lấy ra một tấm thiệp đưa cho thủ vệ, thủ vệ thấy thế cũng gật đầu tiếp nhận, để cho nam tử kia đi vào.

Vương Khải lúc này mới sửng sốt chợt hiểu, đúng a, lão tử không có thiệp mời còn không thể cướp thiệp của người khác hay sao.

Thế là ánh mắt của hắn bắt đầu quét qua những người xung quanh, chợt hắn nhìn thấy một nữ tử giả nam trang liền lập tức sáng lên.

Tiểu cô nương chân tay yếu đuối, không chịu ở nhà đi còn bày đặt học người ta chém chém giết giết, hắn đoạt của tiểu cô nương này cũng là vì muốn tốt cho nàng.

Tìm tới lý do thuyết phục bản thân, Vương Khải nhanh chóng tiếp cận lấy mục tiêu.

“Vị huynh đệ này, không biết có thể cho tại hạ hỏi một chút được không”

Nữ tử nữ giả nam trang đang đi đường bị người bắt một cái, hồn kém chút thăng thiên.

Nàng giật mình nhìn lại người vừa bắt mình, một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười nhìn về phía mình.

Chỉ là khuôn mặt này có chút quen thuộc, nàng hình như có gặp qua nhưng lại không nhớ rõ là gặp ở đâu.

Hơn nữa người này có thể vô thanh vô thức tiếp cận nàng gần như vậy, chắc chắn là một cao thủ.

“Không biết ta có thể giúp gì cho huynh đài, nếu có thể ta sẽ dốc hết sức mình”

“A, vậy thì tốt quá, yên tâm, chuyện này đối với huynh đài không khó khăn chút nào”

Vương Khải nghe thấy vậy kém chút không nhịn được cười lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Đây cũng không phải là hắn vô sỉ cướp đoạt, đây là trải qua sự cho phép mượn dùng tạm, xong việc chắc chắn sẽ trả lại.

Không chờ cô nàng ngốc này kịp phản ứng, Vương Khải hơi vận dụng một chút thủ đoạn tinh thần khiến cô nàng này ngây ngốc một lúc.

Còn hắn thì đã sớm chạy đi, thành công đi lên được hoa thuyền.

Vừa bước lên đã có thị nữ đi tới tiếp đón, sau đó chính là đưa hắn tới một bàn ăn, hiện tại đã có 4 người ngồi xuống.

4 người kia hơi đánh giá Vương Khải một chút, mặc dù cảm thấy khá quen mặt nhưng cũng không quá để ý.

Quen mặt mà thôi, bọn hắn đi khắp nơi, gặp qua rất nhiều người, tình cờ có gặp qua một lần cũng không có gì hiếm hoi.

Vương Khải cũng không quản đám người nghĩ gì, nhìn thấy không có ăn uống liền vén tay bắt đầu tiêu diệt thức ăn.

4 người kia thấy thế cũng chỉ hơi liếc mắt, sau đó lại ai làm chuyện đó.

Bọn hắn cũng không phải mới bước chân vào giang hồ, chuyện ăn không ngồi rồi đi trêu chọc người khác chỉ có một số tên ngu xuẩn mới làm.

Khi không đang yên đang lành lắm miệng một tiếng, đưa tới cho bản thân một tên địch nhân đây không phải ngu xuẩn vậy là cái gì.

Hơn nữa người ta cũng chỉ ăn uống mà thôi, có gì để mà chế giễu, chẳng lẽ tý nữa ngươi không ăn sao.

Bọn hắn tới đây là vì cái gì, ngoài giao lưu võ học, kết bạn giang hồ ra, không phải là vì có thể ăn nhiều một số sơn hào hải vị sao.

Vương Khải một bên ăn uống, một bên quan sát đám người.

Trong này có đủ thể loại người, có cao to lực lưỡng, có anh tuấn tiêu sái, cũng có mỹ nhân tuyệt sắc.

Đủ loại người, đủ loại thế lực xuất hiện tại nơi này.

Đúng lúc này, một nam tử trung niên khoác một bộ trường bào màu đen bước vào, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo.

Đám người nhìn thấy người này xuất hiện cũng lập tức xao động, có không ít người ánh mắt lóe lên sát ý.

Vương Khải thấy thế cũng có chút tò mò, không biết người này là ai, có như thế mặt mũi, vừa xuất hiện đã khiến không khí trong phòng thay đổi.

Vương Khải từ trong miệng mấy người cùng bàn nghe ra một chút tin tức, sau một hồi nghe ngóng hắn mới có chút hiểu rõ.

Người này là người trong ma giáo, ma giáo mà một thế lực mới nổi gần đây, nghe nói người đứng đầu là một đại ma đầu, từng giết đến người trong giang hồ run sợ, siêu cấp mạnh mẽ các thứ.

Vương Khải nghe xong cũng hơi chút hứng thú, nhưng cũng không nhiều.

Dù sao hắn sắp rời đi nơi này, mấy chuyện này cũng chỉ cần nghe nghe qua một cái thỏa mãn lòng tò mò là được.

Nhưng hắn nào biết được, đại ma đầu trong miệng những người này chính là hắn.

Ma giáo sau này cũng trưởng thành một đại thế lực, toàn bộ giang hồ phải đồng lòng lại mới có thể đối kháng.

Mà ma giáo thành lập là dựa vào một môn công pháp trước đây hắn nhàm chán sáng tạo, sau khi không thể tu luyện liền tùy tiện ném cho một tên ăn mày.

Bạn đang đọc Đỉnh cấp thiên phú,xuyên việt vạn giới sáng tác bởi balckdragon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi balckdragon
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.