Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

64-Khương lão cái chết, bắt đầu rời đi

Tiểu thuyết gốc · 2020 chữ

“Lão già, còn tiếp tục hay không”

Vương Khải đứng trên trời, cao cao nhìn xuống.

Lão giả nghe vậy chỉ có thể lắc lắc đầu tỏ ý từ chối, sau đó chống người ngồi dậy.

“Tiểu tử, là lão già này thực lực không bằng người, muốn chém muốn giết tùy ngươi”

“Giết ngươi? Ta giết ngươi làm cái gì, ngươi sống có giá trị hơn hơn nhiều”

Vương Khải nghe vậy lắc đầu cười mỉm, từ từ hạ xuống.

Lão giả nghe vậy cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới ma đầu trong lời đồn lại nguyện ý tha mạng cho mình.

“Ngươi không sợ thả hổ về rừng, sau này ta sẽ quay lại tìm ngươi báo thù sao?”

“Hừ, bại tướng tay thôi. Nếu hiện tại ta có thể đánh bại ngươi, sau này chắc chắn cũng có thể, dù cho ngươi có kéo thêm người đến cũng chỉ là đưa đồ ăn mà thôi”

Nghe được lời này, lão giả sắc mặt có chút đen lại.

Ngươi người nào a, ta chỉ là không cam lòng nói một tiếng thôi, không nể mặt mũi nhau như vậy sao.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể thừa nhận, lời của người này hoàn toàn chính xác.

Lấy thiên phú của kẻ này, chỉ sợ lại qua mấy năm, hắn sẽ không là một chiêu chi địch.

“Nếu như ngươi không muốn giết lão phu, vậy cho phép ta cáo từ trước”

“Đi, ngươi muốn đi đâu, ta nói là ngươi có thể đi rồi sao?”

“Vậy ngươi còn muốn cái gì? Ta không đi chẳng lẽ ở đây chơi bùn hay sao ?”

“Ngươi có thể đi, nhưng trước hết trả lời ta vài câu hỏi cái đã”

“Có gì mau hỏi, thương thế trên người lão già ta đây còn chưa kịp chữa trị đây”

Vương Khải nghe vậy có chút suy tư, bắt đầu sắp xếp lại một số thắc mắc hắn làm khó hắn từ khi đến thế giới này.

“Thế giới này có thể tu luyện đến cảnh giới nào, làm sao mấy lão gia hỏa như ngươi ta trước giờ chưa từng nghe nói qua?”

“Thế giới này chia làm 9 cảnh giới, theo thứ tự là tam lưu, nhị lưu, nhất lưu, tiên thiên, tông sư, bán tiên, lục địa thần tiên, kim tiên cùng đại la kim tiên. Từ tông sư cảnh trở đi bọn ta sẽ không còn trên giang hồ cũng như xuất hiện trước mặt người đời, bời muốn tiếp tục đột phá nơi này linh khí còn quá mỏng manh, cần tìm đến một nơi khác để tu luyện”

Quả nhiên! Vương Khải đối với bản thân điểm cái like, mọi thứ đều đúng như hắn suy đoán.

“Nơi ngươi nói chính là nơi này, làm cách nào đi tới nơi đó”

“Nơi đó được gọi là trung châu, thế giới này được chia làm 5 châu lục, bốn châu lục khác được gọi theo bốn vị thần thú, nằm giữa chính là trung châu, cũng là nơi ẩn chứa lượng lớn linh khí. Ở nơi này ẩn chứa rất nhiều cường giả, thiên kiêu càng là tầng tầng lớp lớp, loại như lão già ta ở nơi này cũng chỉ được cho là có chút sức tự vệ mà thôi”

Sau đó Vương Khải còn tra hỏi thêm một số thông tin, sau khi thỏa mãn hắn cuối cùng mới chịu thả lão giả rời đi.

Vương Khải cũng quay người rời đi, trở về Vương phủ.

Nhưng khi nhìn thấy một đống kiến trúc đổ nát, hắn cũng không biết nên nói gì.

Dù sao chuyện này cũng là hắn gánh nồi, vì thế chỉ có thể câm nín chấp nhận.

Còn may trước khi chiến đấu, Khương lão cùng một số hạ nhân đã được hắn ra lệnh rời đi, vì thế cũng không có người nào bị thương.

Nhìn đống kiến trúc đổ sập trước mắt, Khương lão có chút lảo đảo kém chút đứng không vững.

Vương Khải thấy thế cũng không biết nói gì, chỉ là cho người đưa hắn rời đi nghỉ ngơi.

Không còn chỗ ở, Vương Khải đành tìm một khách sạn ở lại vài ngày.

Nhìn thấy Vương Khải tới muốn ở lại khách sạn của mình, lão bản kém chút quỳ xuống cho hắn đập đầu, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được bản thân.

Vài ngày sau, Vương Khải cùng một đám hạ nhân rời đi.

Hắn đối với nơi này cũng không có quá nhiều lưu luyến, từ khi xuyên qua đến hiện tại, hắn ở tòa thành này chỉ sợ không tới một tháng thời gian.

Thế nhưng hắn không biết, dư ba một trận chiến này trong mấy ngày này đã lan rộng khắp giang hồ, chấn kinh không biết bao nhiêu người.

Có không ít người nghi ngờ tính thật giả của tin tức, nhưng cũng không ai còn dám tìm tới hắn nhảy múa.

Chỉ là từ đó danh xưng ma đầu của hắn lại càng thêm đáng sợ, trong một thời gian người người nghe đến cái tên này đều biến sắc.

Thậm chí có không ít lấy hắn làm thần tượng, sáng tạo ra ma giáo, phụng hắn làm giáo chủ.

Nhưng những chuyện này đều là sau này, lúc đó hắn từ sớm đã chạy qua trung châu cùng một đám lão quái vật chơi đùa.

Lần này hắn tới là một cỡ trung tòa thành, trên đường vì tránh phiền phức nên Vương Khải đã cải trang qua.

Dùng một đống tiền tài giải quyết vấn đề nhà cửa cùng thân phận, Vương Khải tạm thời bế quan một thời gian.

Lấy thực lực của hắn hiện tại, chạy tới trung châu quá không an toàn, không cẩn thận dính vào phiền phức cái mạng nhỏ này sợ khó mà giữ được.

Để đảm bảo cái mạng nhỏ của bản thân, Vương Khải quyết định đột phá tới võ giả cấp 4 rồi chạy đi cũng không muộn.

Hơn nữa hắn vừa chuyện tới nơi này, Khương lão cùng một đám hạ nhân còn chưa ổn định lại, nếu không có hắn tọa trấn sợ là sẽ ăn không ít thiệt thòi.

Thời gian của hắn hiện tại cũng không gấp, vì thế hắn quyết định một vài năm nữa lại rời đi cũng không muộn.

Chỉ là làm hắn không biết nói gì đó là, có thể trải qua đả kích Vương phủ hủy diệt, Khương lão đối với hắn thúc cưới không ngừng.

Hiện tại Khương lão đúng là hận không thể trút hắn một bình xuân dược, sau đó ném một nữ nhân cho hắn.

Nhưng tâm hắn không để ở chỗ này, chưa nói hắn hiện tại đối với kết hôn sinh còn không hứng thú.

Dù cho có hứng thú hắn cũng sẽ không làm ở thế giới này, dù sao hắn xuyên qua chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, sau này nhất định cũng sẽ rời đi.

Để lại vợ con một mình ở thế giới này một mình rời đi, hành vi như thế chẳng khác nào cặn bã nam.

Hắn quãng thời gian này ngoại trừ dành một chút thời gian để tu luyện ra, hầu hết còn lại đều là dùng để chơi bời, tầm hoan tác nhạc.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó lại đã qua 3 năm.

Khuôn mặt Vương Khải vẫn như ngày nào, nhưng Khương lão cuối cùng vẫn không chịu được năm tháng ăn mòn.

Nhìn lão già yếu đuối đang nằm trên giường, Vương Khải trong nhất thời cảm xúc lẫn lộn.

Mấy năm này Khương lão làm cái gì hắn đều bỏ vào trong mắt, hắn biết lão già này đối với Vương gia quả thật là móc tim móc phổi, xem hắn còn quan trọng hơn người nhà.

“Gia chủ, lão nô có lẽ không thể tiếp tục ở bên người được nữa rồi. Tiếc nuối duy nhất của ta là chưa thể thấy người thành hôn, sinh ra con tiếp tục cho Vương gia truyền xuống hỏa chủng”

“Ta biết ngài chính là rồng phượng trong loài người, sau này nhất định sẽ không dậm chân ở nơi nhỏ bé này. Ta cũng biết nếu không phải vì ta, ngài chỉ sợ đã sớm rời đi, là lão già này khiến ngài chậm trễ chính sự”

“Gia chủ, ta không còn trụ được lâu nữa, chỉ hy vọng ngài sau này có thể đạt được những gì ngài muốn”

Đứt lời, khí tức trên người lão giả dần dần tan biến.

Vương Khải sắc mặt trầm lặng, không nói không rằng.

Hắn nếu muốn cũng có thể khiến lão giả có thể tiếp tục sống thêm mấy chục năm, nhưng lão giả lại không đồng ý, muốn cùng lão chủ nhân làm bạn.

Vương Khải không thể làm gì chỉ có thể đồng ý, nhìn lão giả đã cống hiến cả đời mình chỉ vì phụ thân của thân thể này cho một miếng cơm này lúc hắn khó khăn, Vương Khải cảm xúc trong nhất thời có chút hạ xuống.

Bầu trời lúc này cũng bắt đầu u ám, chẳng mấy chốc trời mưa như trút.

Mấy ngày tiếp theo, tang lễ của Khương lão được tổ chức hết sức long trọng, người ngoài nhìn vào còn tưởng đại nhân vật nào vừa chết đâu.

Vương Khải vì lão giả thủ quan 100 ngày, cuối cùng mang tro cốt hắn về chốn cũ, cũng lão chủ nhân chôn cùng một chỗ.

Sau khi làm xong, Vương Khải cũng quay người rời đi.

Một chút ràng buộc cuối cùng của hắn cũng đã mất, hắn hiện tại chính là cô độc một người, muốn làm cái gì cũng không còn cần bận tâm.

Con cháu là Khương lão cũng được hắn sắp xếp xong xuôi, chỉ cần sống an phận, sung sướng mấy đời người không thành vấn đề.

Tiếp theo chính là tìm đường để đi tới trung châu, theo như lời của lão già kia nói, muốn tới trung châu có vài cách.

Trong đó phổ biến nhất chính là từng bước từng bước chạy đi, nhưng chờ chạy tới trung châu chỉ sợ cũng mất gần mười mấy năm.

Vương Khải đương nhiên không có nhiều thời gian lãng phí như vậy, nếu như chỉ có cách này thì hắn cũng đành chịu, nhưng nếu còn một cách nhanh hơn thì hắn đương nhiên không để cách này vào mắt.

Cách thứ hai, cũng là cách nhanh nhất đó chính là tìm truyền tống trận.

Phải, thế giới này dù sao cũng là một cái cao cấp thế giới, nội tình sâu không lường được, cũng không thế giới này cũng như dị năng thế giới, vừa bước vào chính là trung cấp thế giới, không có một chút tích lũy nào.

Tuy nhiên truyền tống trận cũng chỉ có một số thế lực sở hữu, muốn sử dụng yêu cầu sẽ cực kỳ hà khắc.

Nhưng đó là với người bình thường, chỉ cần nắm giữ thực lực có thể hủy diệt những thế lực này, muốn dùng như thế nào còn không phải chuyện một câu nói.

Bắt đầu nhớ lại vị trí các thế lực phân bố, cuối cùng hắn chọn Bạch hổ vương triều.

Bạch hổ vương triều chính là quốc gia lớn nhất Bạch hổ đại lục, cai quản hầu hết các thế lực trong Bạch hổ đại lục.

Đây có thể nói là một con quái vật khổng lồ, nếu có thể Vương Khải cũng không muốn cùng đại thế lực như thế này làm địch.

Nhưng ai biểu hắn hiện tại cách nơi này gần nhất, hiện tại không tìm tới ngươi còn có thể tìm tới ai.

Nếu có thể nói chuyện, hắn cũng không ngại dùng tài nguyên trao đổi danh ngạch sử dụng.

Còn không thể nói chuyện, nắm đấm của hắn cũng không để dùng trưng cho đẹp.

Bạn đang đọc Đỉnh cấp thiên phú,xuyên việt vạn giới sáng tác bởi balckdragon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi balckdragon
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.