63-Bại tông sư
Thân ảnh lão giả nháy mắt biến mất, khi xuất hiện đã là phía sau Vương Khải.
Lão già một quyền đánh ra, phẫn nộ chi ý khiến một quyền này đáng sợ hơn mấy phần.
“Tiểu tử không biết thân phận, chết đi cho ta”
Vương Khải cảm nhận được được một quyền đánh tới, miễng cưỡng xoay người giảm bớt lực đạo, tiếp theo đánh ra một cùi trỏ.
Ầm
Cả người hắn như diều đứt dây bị đánh bay, còn một cùi trỏ kia bị lão giả kịp thời chặn lại.
Lộn vào vòng trên không trung giảm bớt lực đạo, khi hắn chuẩn bị tiếp đất bỗng cảm giác không ổn.
Từ trên không trung cưỡng ép mượn lực, áp lực to lớn lên toàn bộ cơ bắp.
Hắn xoay người tung ra một đá về phía sau lưng, đúng lúc này một quyền của lão giả cũng rắn rắn chắc chắc đánh tới.
Vương Khải lần nữa bị đánh bay, nhưng đã có kinh nghiệm vừa rồi, hắn không cho lão giả có cơ hội đánh lén hắn.
Lão giả dường như cũng biết một chiêu không thể sử dụng đến 2 lần, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn về phía Vương Khải.
Cảm nhận cánh tay cùng lòng bàn chân truyền tới đau đớn, Vương Khải cũng không nghĩ tới lão già nhìn bình thường này lại có đáng sợ như thế nhục thân.
Xét về chiến lực, lão già này đã được cho là một trong những người cấp 5 mạnh nhất hắn từng gặp.
Hơn nữa lão giả này đến lĩnh vực còn chưa sử dụng, còn không biết ẩn giấu bao nhiêu thủ đoạn đâu.
Còn may hắn thân thể rất kháng đánh, hai lần va chạm cũng chỉ hơi cảm nhận được đau đớn, tiếp tục chiến đấu một quãng thời gian không thành vấn đề.
Hít một hơi thật sâu, khi tức trên người Vương Khải bắt đầu tăng lên, một cố bễ nghễ chi thế trên người hắn bộc phát ra.
Huyết dịch trong người bắt đầu lao nhanh, trái tim bắt đầu siêu công suất hoạt động, cả người hắn nháy mắt hồng hào như cua vừa bị luộc.
Nháy mắt thân ảnh biến mất, xuất hiện phía sau lão giả một quyền rắn chắc đánh ra.
Lão giả cũng kịp thời phản ứng, một cùi chỏ nhanh chóng đánh tới.
Thân ảnh Vương Khải lần nữa biến mất, xuất hiện phía trước lão giả, một cước từ trên trời quét xuống.
Lão giả dơ hai tay lên đón đỡ, miễn cưỡng đón được một cước này.
Nhưng mặt đất lại không có tốt số như vậy, chỉ trong nháy mắt hai người giao chiến, mắt đất đã xuất hiện mấy cái hố to, đư bao song phương giao thủ cũng đủ chấn gạch đá tan thành phấn vụn, phòng ốc đổ sụp.
Đám người còn lại thấy thế nào còn dám ở lại, cảm đám vội vàng chạy ra phía xa, sợ không cẩn thận bị dư ba đánh trúng phải đi lĩnh cớm hợp, nếu chết như vậy cũng quá mất mặt đi.
Song phương nháy mắt đã giao chiến hợp chụp hiệp, mỗi lần va chạm mặt lại lún sâu vài milimet.
Vương Khải thế công như vũ bão, không cho lão giả bất kỳ cơ hội phản công nào.
Bị đánh lâu như vậy lão giả làm sao không tức giận, thử hỏi hắn đường đường là tông sư, nay lại bị một tiểu bối đánh cho không sức hoàn thủ.
Hơn nữa càng đánh hắn càng khiếp sợ, người này sức mạnh cực kỳ đáng sợ, hơn nữa thể lực giống như vô hạn, càng đánh càng mạnh.
Ban đầu hắn vốn còn có thể miễn cưỡng ăn miếng trả miếng, chiến đấu có qua có lại.
Hiện tại hắn chỉ có thể chật vật tránh né, không dám cùng người này trực diện giao phong.
“Chết”
Cuối cùng hắn vẫn là không chịu nổi, bắt đầu sử dụng ra lĩnh vực, bao trùm phạm vi mấy trăm mét xung quanh chiến trường.
Khí thế trên người lão giả lần nữa tăng vọt, cả người lơ lửng trên không trung, như một vị thần linh nhìn xuống thế gian.
Cảm nhận áp lực từ bốn phía truyền tới, Vương Khải có chút cau mày, không nghĩ tới lĩnh vực lão già này vậy mà lại mạnh đến mức này.
Đúng lúc này, thân ảnh lão giả nháy mắt biến mất.
Vương Khải không chút do dự, một cước vung về phía sau.
Quả nhiên lão giả xuất hiện phía sau, nhưng khi nhìn thấy Vương Khải một cước đá về phía mình hắn lại nở một nụ cười gằn.
Hắn không thèm tránh né, một tay đưa ra, trực tiếp chặn lại một cước này.
Ầm
Dư ba va chạm lan ra phía xa, nhưng thân ảnh to lớn kia vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Vương Khải vội vàng rút chân lại, cau mày nhìn về phía thân ảnh to lớn trước mắt.
“Sức mạnh cùng tốc độ tăng lên chỉ sợ ít nhất cũng là 2 lần, kết hợp với một số thủ đoạn nữa ta chỉ sợ không có cơ hội chiến thắng”
Vương Khải âm thầm đánh giá chiến lực của đối phương, cuối cùng hắn vẫn cho ra một kết luận.
Chênh lệch của song phương là quá lớn, dù cho tiếp tục đánh tới sáng mai cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại.
Hơn nữa hầu hết còn lại thời gian chỉ sợ hắn là người bị đánh cái kia, tuy không phải là không được nhưng hắn cũng không muốn dùng thủ đoạn thấp kém như vậy dành chiến thắng.
Lão giả lúc này chỉ lẳng lặng đúng đó, dù cho có rất nhiều cơ hội tấn công nhưng hắn khinh thường dùng thủ đoạn thấp hèn kia.
“Lão già, tuy không muốn chấp nhận nhưng ngươi thật sự rất mạnh, dù tiếp tục đánh tiếp ta chỉ sợ cũng không là đối thủ của ngươi”
“Hừ, ngông cuồng tiểu tử. Không thể không nói, ngươi chính là người trẻ tuổi mạnh nhất mà ta từng gặp, dù là những thiên kiêu khác cũng chỉ có thể cho ngươi xác dép. Nhưng ngươi thái độ làm ta rất không thích, hôm nay ta sẽ dạy dỗ cho ngươi biết, thế nào là kính sợ cường giả”
“Haha, kinh sợ cường giả ta tất nhiên cũng sẽ biết, nhưng chỉ bằng ngươi còn chưa đủ để ta kinh sợ”
“Được, vậy hôm nay để ta xem ngươi dựa vào cái gì mà không để ta vào trong mắt”
Đứt lời, khí thế lão giả như uông dương biển cả bộc phát, áp lực khổng lồ khiến kiến trúc xung quanh không chịu nổi mà đồng loạt đổ sập.
Vương Khải cũng không chịu thua kém, một cỗ khí thế mênh mông, cao ngạo như đế vương nhìn xuống thế ầm ầm bộc phát.
Khí thế song phương va chạm sinh ra dư ba kinh khủng, mặt đất rung chuyển ầm ầm, cứ như là địa long trở mình.
Mặt đắt bắt đầu xuất hiện vết nứt, hơn nữa vết nứt này còn đang không ngừng lan rộng, các kiến trúc xung quanh đó bị tác động bắt đầu sụp đổ.
Vương Khải cùng lão giả nhìn thấy cảnh này đều hơi cau mày, ánh mắt hơi giao thoa liền phòng người lên cao biến mất.
Đám người thấy cảnh này đều đồng thời thở ra một hơi, còn may hai người này còn có chút tỉnh táo, không trực tiếp tại nơi này giao chiến.
Nếu chuyện này xảy ra, trong đám người chỉ sợ khó có ai có thể sống sót, toàn bộ nhân khẩu trong thành chỉ sợ đều sẽ bị dư ba lan rộng mà giết chết.
Bọn hắn tuy chỉ là giang hồ hiệp khách, nhưng trơ mắt nhìn nhiều dân thường chết như vậy, trong lòng chỉ sợ cũng không chịu nổi.
Không nói tới chuyện một khi chết nhiều như vậy người vô tội, triều đình bên trên chỉ sợ sẽ giận chó đánh mèo bọn hắn.
Không biết thủ phạm sẽ chịu như thế nào hình phạt, nhưng bọn hắn chắc chắn sẽ không thoát khỏi tội chết.
….
Hai người một đường bay đi, chờ cách xa tòa thành mấy chục cây số mới bắt đầu dừng lại.
Cả hai đều lơ lửng đứng trên không trung, lão già là tông sư cảnh, đứng trên không trung là chuyện hết sức dễ dàng.
Vương Khải thì lại khác, hắn là lợi dụng thiên địa chi lực, cưỡng ép khiến cho bản thân đứng trên không trung.
Dù sao hắn hiện tại cũng chỉ mới là nhất lưu cao thủ, muốn hư không cất bước còn kém không ít.
Lão già cau mày dò xét tiểu tử trước mắt, ánh mắt tràn đầy mộng bức.
Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người không đạt tới tiên thiên có thể hư không cất bước, hơn nữa tốc độ kẻ này so với hắn cũng không kém nhiều.
“Tiểu tử, không thể không nói ngươi thủ đoạn cũng đủ nhiều, hư không cất bước vậy mà khiến tiểu tử ngươi làm được”
“Cái này còn phải hỏi, chút thủ đoạn này đối với ta không tính vào đâu”
Vương Khải nghe vậy có chút mỉm cười, khinh thường lên tiếng.
Lão giả vốn đã bình phục tức giận nghe vậy lại bắt đầu ẩn ẩn bộc phát, hắn không tiếp tục nói chuyện mà bắt đầu bộc phát khí thế.
Vương Khải thấy thế cũng bắt đầu nghiêm túc, khí thế trên người cũng điên cuồng thả ra.
Khí thế song phương va chạm khiến cho bầu trời cũng bị ảnh hưởng, bầu trời vốn đầy mây bị khí thế song phương va chạm đánh cho xơ xác.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đồng loạt biến mất.
Khi xuất hiện đã quyền cước giao chiến, vừa chạm liền rút ra, sau đó lại là một lần va chạm mới.
Hai người cứ như vậy chiến đấu, tiếng oanh minh liên tiếp xuất hiện, dư ba ca chạm điên cuồng tàn phá tứ phía.
Dù đã cách mặt đất vài trăm mét, nhưng dư ba cũng khiến mặt đất chấn động, một số tảng đá càng là không chịu nổi, bị chấn thành bột mịn.
Cả hai như hai cỗ động cơ, giao chiến một ngày một đêm vẫn không biết mệt mỏi.
Trận chiến này kéo dài hơn 3 ngày, Vương Khải khí thế vẫn bàng bạc như cũ, trên người cũng không xuất hiện quá nhiều thương thế.
Chẳng qua hắn không có việc gì, nhưng ý phục của hắn bị dư ba va chạm phá hủy thành cái sàng, cả còn một số mảnh vải vẫn còn kiên cường bám lại.
Trải với Vương Khải, lão giả hiện tại cả người chi chít vết thương, đây bầm một khối, kia tím một mảnh trông cực kỳ chật vật.
Cánh tay phải càng là uốn éo ra phía sau, nhìn qua thôi cũng đã cảm giác đau đớn.
Nhìn thiếu niên như thần linh đứng trên trời, lão giả chỉ có thể âm thầm than một tiếng.
Hắn hiện tại đã già rồi, không thể cùng người trẻ tuổi so sánh được.
Lão già cũng không có một chút không cam lòng, hắn có thể phát hiện ra trong lúc giao thủ với bản thân, Vương Khải còn chưa sử dụng ra toàn lực, đánh với hắn chẳng qua cũng là chơi đùa mà thôi.
Song phương chênh lệch quá lớn, hắn lấy cái gì có thể cùng người này so sánh.
Nghĩ tới hắn một đời tông sư, tuổi trẻ xông xáo, đánh bại không biết bao nhiêu thiên tài, cũng từng được gọi là thiên tài, yêu nghiệt trăm năm có một.
Nhưng nếu cùng người này so sánh, chính là đom đóm so với hạo nguyệt.
Đăng bởi | balckdragon |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 50 |