89-Ngoại môn khảo thí 2
Tiếp đó Vương Khải cùng thất hoàng tử đi tới một quảng trường lớn, nơi này chính chính nơi tổ chức ngoại môn khảo thí.
Vương Khải có thể cảm nhận được, lượng lớn trận văn được khắc tại mặt đất mấy chục mét.
Dù cho lục địa thần tiên cảnh giới tại nơi này chiến đấu cũng cũng sẽ bị trận văn hấp thụ phần lớn sức mạnh, từ đó khiến cho sức phá hoại từ trận chiến giảm mạnh.
Kèm theo vật liệu xây dựng nơi này cũng không tầm thường, vì thế có thể hạn chế các kiến trúc khác sẽ bị phá hủy.
Lúc này tại quảng trường cũng đã tập hợp mấy ngàn người, ngũ hành môn mặc dù các vài năm mới thu đồ một lần, một lần thu rất ít đệ tử nhưng nhiều năm tích súc lại vẫn có không ít đệ tử.
Vừa tới không lâu, Vương Khải liền bị rất nhiều người chú ý tới, nhưng khi cảm nhận được tu vi trên người hắn lại rất nhanh đời đi tầm mắt.
Một tên tông sư trung kỳ mà thôi, không đáng để chú ý.
Tông sư trung kỳ mặc dù không tệ, ở ngoại môn cũng đã được tính là trung thượng.
Nhưng muốn tranh đoạt 10 hạng đầu, chút tu vi này vẫn là không quá đáng chú ý.
Vương Khải hơi cảm nhận một chút, thực lực của những người này liền thu hết vào trong đầu.
17 vị tông sư viên mãn, trong đó không ít người chỉ cần vài năm liền có thể nếm thử đột phá lục địa thần tiên cảnh giới.
Làm Vương Khải chú ý là trong đám người này có hai người tu vị vậy mà đạt tới lục địa thần tiên cảnh, khí tức có chút không ổn định, có thể nhìn ra mà mới đột phá không lâu.
Không để Vương Khải chờ quá lâu, trên không trung bỗng xuất hiện một vết nứt, hơn nữa đang không ngừng mở rộng.
Từ trong vết nứt đám người có thể cảm nhận được năng lượng cuồng bạo, bất cứ người nào vừa tiếp xúc chỉ sợ đều sẽ bị đáng sợ năng lượng xoắn thành huyết vụ.
Bỗng một cánh tay từ trong vết nứt xuất hiện, đem vết nứt nhanh chóng xé ra, mở rộng.
Chờ đến khi vết nứt vừa đủ để một người đi qua, người kia mới dừng lại.
Tiếp đó một thân anh từ trong vết nứt xuất hiện, dưới ánh mắt chăm chú của hàng ngàn người lóe sáng đăng tràng.
Vương Khải cảm nhận được người này rất mạnh, chí ít hắn hiện tại hoàn toàn không là đối thủ.
Người kia đối với phản ứng của đám người cũng rất hài lòng, không hổ hắn phí công suy nghĩ một hồi lâu.
Nhìn đám người đang kính sợ nhìn về bản thân, người này có thể chút nhíu mày, cảm giác vẫn là thiếu gì đó.
Chợt nhớ ra điều gì, bỗng một đạo uy áp đột nhiên xuất hiện.
Một số đệ tử không kịp phản ứng, bị uy áp này đè bẹp xuống mặt đất, mặc dù không bị thương nhưng nhìn qua cực kỳ chật vật.
Vương Khải một bên giả ra cố hết sức chống đỡ, trong đầu đang điên cuồng suy nghĩ chuyện gì xảy ra.
Vị này rốt cuộc là ý gì, làm sao đột nhiên thả ra uy áp, chẳng lẽ đây là loại mới khảo nghiệm sao?
Mặc dù không biết đối phương rốt cuộc là phát cái gì điên, nhưng Vương Khải lúc này cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Nhìn thấy thành quả của bản thân, vị trưởng lão này lúc này mới hài lòng gật đầu.
Như thế này mới đúng vị, không thể hiện ra chút thực lực đám nhóc con này tiếp đó chắc chắn sẽ không tôn trọng hắn.
Nếu để đám người này biết vị này đang suy nghĩ cái gì, chỉ sợ sẽ vội vàng kêu la oan uổng.
Cho bọn hắn thêm một trăm cái lá gan cũng không dám đối với loại này cường giả phát tính tình, không thấy người ta vừa rồi một tay xé ra không gian sao.
“Khụ, ta là trưởng lão đảm nhiệm trọng tài lần khảo thí lần này. Hy vọng các ngươi không có giở trò bẩn thỉu gì, nếu không ta cũng không ngại để các ngươi ném một chút mùi đau khổ”
“Mặc dù hầu hết các ngươi đều biết ra quá trình khảo thí, nhưng thân là trưởng lão, ta cũng có trách nhiệm vì một số đệ tử giảng giải”
“Khảo thí ngoại môn chia làm 3 ải,
Ải đầu tiên chính là kiểm tra tu vi, chỉ có đệ tử tu vi đạt tông sư cảnh trở lên mới có tư cách tham gia khảo thí, nếu còn chưa đạt cũng có thể ở một bên quan sát, tích lũy một chút kinh nghiệm cho sau này.
Thứ hai chính là loạn chiến, nơi này có 10 cái lôi đài, các ngươi sẽ ngẫu nhiên rút thăm phân thành mười tổ. Ta không cần quả ngươi lợi dụng âm mưu, kích bác, ly gián… hay bất kì thủ đoạn nào, chỉ là 1 trong mười người còn đứng trên lôi đài liền có thể thông qua.
Mặc dù vậy, nhưng nếu như đụng tới một số cấm thuật, một số thủ đoạn không được cho phép cũng đừng trách ta độc ác.
Cuối cùng chính là các ngươi sẽ ngẫu nhiên rút thăm, rút ra được số tương tự sẽ là đối thủ, cứ như vậy cho đến khi phân ra được người chiến thắng cuối cùng.
Mỗi một lần chiến đấu đều có 30 phút nghỉ ngơi, trong lúc này không được pháp sự dụng đan dược hay bất cứ ngoại vật nào
….”
“Nói như vậy các ngươi có thể hiểu rõ?”
“Hiểu rõ”
Đám đệ tử nghe vậy lập tức hô lớn, chỉ sợ hô chậm vị trưởng lão này không hài lòng, thả ra uy áp lần nữa.
Vừa rồi đám người cũng đã nhìn ra, vị trưởng lão này dường như rất thích bị đám người chú ý, nói thẳng ra là thích trang bức.
Nghe được đám người đồng thanh trả lời, vị trưởng lão nào có chút hài lòng, phất ra ném ra một cây cột lớn.
Ầm ầm
Cây cột lớn đập thẳng xuống mặt đất, khiến mất đất rung chấn một lát.
Vương Khải nhìn cây trụ kia, ánh mắt có chút nheo lại.
Nếu tại nơi khác, gây ra động tĩnh này Vương Khải cũng chả thèm suy nghĩ nhiều, chẳng phải khiến mặt đất hơi rung chấn một chút thôi sao? Một ít khoảng thạch cấp thấp cũng có thể làm được.
Nhưng nơi này ẩn chứa lượng lớn trận văn, dù là lục địa thiên tiên cảnh chiến đấu cũng không thể gây ra động tính quá lớn.
Vậy mà cây trụ đá kia chỉ hơi đập mạnh liền có thể khiến mặt đất rung chấn, chỉ riêng cân năng chí ít cũng là mấy ngàn tấn.
Hơn nữa Vương Khải cũng không cho rằng, cây trụ này chẳng qua cũng chỉ là hơi nặng đơn thuần như vậy.
Hắn có thể đánh giá ra, cây trụ đá này là một linh khí cấp cao, có thể là linh khí cấp 7, so lung linh thấp của hắn cũng không thua kém bao nhiêu.
Đương nhiên đó là so sánh về phẩm cấp, nếu so sánh về giá trị, lung linh tháp đáng giá hơn cây thạch trụ này gấp trăm lần.
Không gian linh khí giá trị cũng không phải nơi chơi, dù là ở chủ thế giới đồ chơi này cũng sẽ khiến một đám cấp 8, cấp 9 võ giả điên cuồng truy cầu.
Suy cho cùng chẳng qua cũng là vì nhân loại căn cơ còn quá yếu, nội tình không thể cùng những chủng tộc khác có thể so sánh.
“Chỉ cần các ngươi phòng thích tu vi vào cây thạch trụ này, nó liền có thể đánh giá ra tu vi của các ngươi, đương nhiên cái này cũng không thể đảm bảo đem tu vi của các ngươi hoàn toàn khám phá, dù sao một số người cũng không muốn tu vi của bản thân bị bại lộ nha”
Nói xong, vị trưởng lão này còn thâm ý quét mắt một số người, bị trưởng lão quét mắt tới, có không ít người xấu hổ cười cười, cũng biết chút thủ đoạn nhỏ kia bị vị trưởng lão này phát hiện.
Tiếp đó chính là xếp hàng kiểm tra, để tránh lãng phí quá nhiều thời gian, vị trưởng lão này đem ra hết thải 10 cây thạch trụ, vì thế cũng không lãng phí đám người bao nhiêu thời gian.
Không mất tới nửa tiếng, ải đầu tiên nhanh chóng thông qua.
Trưởng lão lần nữa phất tay, mười cây thạch trụ nhanh chóng biến mất.
Thay vào đó chính là một chính hộp gỗ, mọi người nhanh chóng tiến tới bắt đầu tiến hành bốc thăm.
Vương Khải rút trúng lôi đài số 5, may mắn nơi này cũng không có hai đệ tử tu vi lục địa thần tiên kia.
Vương Khải thể hiện chung quy chung chủ, cùng lắm chính là đối với võ kỹ so với người khác thành thạo hơn một điểm, vì thế cũng không quá bị người chú ý.
Nhưng dù sao trên lôi đài cũng chỉ có 10 người còn có thể đứng, dù hắn biểu hiện khiêm tốn đến đâu cũng thu hút được lượng lớn ánh mắt.
Thất hoàng tử sớm bị người loại bỏ, ở phía người quan sát Vương Khải chiến đấu từ đầu đến cuối.
Trong mắt hắn tràn đầy hồ nghi, mặc dù Vương Khải biểu hiện không chút kẽ hở nào, nhưng hắn vẫn luôn cảm giác người này vừa rồi chiến đấu hết thảy đều là giả vờ.
Hắn người này trời sinh đối với bất kỳ người nào cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm, tùy theo mạnh hay yếu mà nguy hiểm mạnh hay yếu.
Hắn dựa vào năng lực này kèm theo một số thủ đoạn mới lăn lộn đến hiện tại, lần đầu gặp mặt hắn đã cảm giác Vương Khải người này không tầm thường.
Mặc dù ẩn nấp rất kỹ, chính hắn cũng chỉ mơ hồ từ người này phát giác ra có chút nguy hiểm nhưng cũng không quá rõ ràng.
Nhưng sau khi tới nơi trung châu, kèm theo thực lực của hắn càng mạnh, năng lực này ngày càng chính xác.
Ban đầu khi gặp mặt Vương Khải, hắn kém chút không nhịn được xác quần chạy trốn, bởi vì hắn từ người này cảm giác sức mạnh đáng sợ như thâm uyên, chỉ cần không cẩn thận liền có thể đem hắn giết chết.
Mặc dù cảm giác đó rất nhanh biến mất, chỉ xuất hiện chưa tới một giây.
Nhưng hắn dựa vào năng lực này sống đến hiện tại, đương nhiên cũng không cho rằng năng lực của bản thân xuất hiện sai lầm.
Cũng chính vì thế, thất hoàng tử mới đối với Vương Khải lấy lòng như vậy.
Mặc dù mấy tháng không gặp mặt, năng lực của hắn cũng không từ trên người Vương Khải cảm nhận được nguy hiểm nhưng hắn cũng không cho rằng một kẻ không bố như thế lại chỉ có chút bản lĩnh này.
Lấy Vương Khải cấp độ mấy tháng trước, mấy tên này còn không đủ để Vương Khải người này làm nóng người.
Điều này cũng chỉ có thể là Vương Khải là đang giả vờ, mặc dù không biết lý do tại sao nhưng hắn cũng không dám hỏi.
Cứ giả vờ như một người mù không phát hiện ra bất kỳ chuyện gì, không thấy ngay cả trưởng lão còn không phát hiện đối phương ẩn giấu thực lực sao.
Nếu để Vương Khải biết bản thân hắn phát hiện ra đối phương thực lực, ai biết vì đảm bảo bí mật mà ra tay tiêu diệt hắn hay không.
Đăng bởi | balckdragon |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 42 |