Thí đấu xếp hạng
Trong căn phòng được bày trí khá trang nhã, lại không mất đi sự xa hoa cao quý,cho người ta nhìn thấy sự uy nghiêm lại bình gì chả chủ nhân căn phòng này.
Nguyễn Hạ Băng bắt chéo chân thoả mái ngồI tựa lưng vào ghế,trên tay cầm một sấp giày tài liệu chăm chú không rồi,khoé miệng khẽ nhếch lên nụ cười thần bí.
"Lưu Bắc Huyền,tên nhóc này xem ra khá thú vị"
Chính xác Nguyễn Hạ Băng đang cầm trong tay tư liệu của Lưu Bắc Huyền lúc nãy sau khi xem xét ký ức của Nguyễn Gia Khải nàng đã biết hứng thủ sát hại tên cháu trai phế vật của mình là ai.
Nàng lập tức trở về trường học thông qua trí nhớ phác họa ra hình ảnh của hắn, lại phái người đi điều tra rất nhanh thông tin chi tiết của hắn đã được xuất hiện trước mắt nàng.
"Với tốc độ xuất đao đó của hắn,tu vi chắc chắn không dưới đại linh sư.
Hơn nữa mới tiếp xúc tu luyện ba tháng đã đạt đến trình độ này,thiên phú chắc chắn khi chỉ đơn giản như thế,có thể là có thể chất đặc thù,hay đại cơ duyên.
Mặc kệ cơ duyên hay thiên phú,đều đại biểu hắn có đại khí vận,có thể góp chút sức giúp chúng ta lật bàn không chừng"
" trước tiên xem hắn,trong trận thi đấu ngày mai biểu hiện thế nào đã"
Chỉ xem qua tư liệu của Lưu Bắc Huyền,nàng đã suy đoán ra được nội tình của hắn,không thể không nói,cô nàng bày rất thông minh, cũng rất nguy hiểm.
Nhưng bây giờ Lưu Bắc Huyền,cũng chưa biết mình bị để mắt tới vẫn đang thoải mái ôm người đẹp trong ngực ngủ một giấc mĩ mãn.
Sáng sớm mặt trời dần lên cao, những tia nắng đầu tiên từ từ xuất hiện chiếu lệ mặt của Lưu Bắc Huyền,ánh sáng chói chang khiếu hắn nhịn không được đưa tay lên che mắt.
" Hô,hoá ra không phải là mơ"
Khi hắn lấy lại tinh thần,quay đầu nhìn người đẹp vẫn ở đó ngủ ăn lành mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn gương mặt tinh xảo,trên môi còn đang treo một nụ cười ngọt ngào làm hắn nhịn không được đưa miệng xuống gặm một miếng
"Ơ ơ ơ ơ....."
Một lúc sau do thiếu dưỡng khí,Nguyễn Thanh Trúc mới nhíu mày tỉnh lại, phát hiện hắn lại đang đối với nàng làm điều xấu,nàng đưa tay đánh vào ngực hắn.
" anh xấu quá, mới sáng ra đã hư hỏng rồi, muốn làm người ta ngạt thở à"
Được hắn buông ra, nàng hờn dỗi quay mặt đi,trong giọng trách móc còn nghe được sự nũng nịu
Lưu Bắc Huyền cười cười đưa tay từ phía sau ôm nàng, đầu để lên vai nàng,thì thầm vào tai nàng .
"Tại em xinh quá anh chịu không nổi"
Nguyễn Thanh Trúc giả vờ giãy dụa yếu ớt,làm nũng
" anh chỉ biết có điều tốt mình anh thôi,tối hôm qua dày vò người ta,bây giờ vẫn còn đau đây này"
"Ơ thế anh tưởng em thích,hôm qua ai trong suốt cuộc chiến nói,mạnh lên đi anh vậy"
" anh hư, không cho anh nói,hứ"
" được rồi,anh không nói nữa,nào thế còn đau thì để anh xoa cho"
Hắn nói xong,một tay lập tức luồn xuống dưới của nàng,xoa xoa nhẹ
" thế nào? Còn đau không"
" ừm,đừng,anh đừng như thế,bây giờ là bạn ngày,không được"
Nguyễn Thanh Trúc nắm lấy tay hắn yếu đuối như lấy lệ ngăn cản.
Lưu Bắc Huyền vận dụng linh lực xóa nhẹ bên ngoài cô bé của nàng giúp nàng xoa dịu đau đớn.
Một lát sau hắn nhìn thấy trên mặt nàng không còn khó chịu thay vào đó là sự hưởng thụ, hắn còn có thể cảm thấy bàn tay mình dần ướt át,hắn đưa tay lấy ra ngoài.
" ơ ơ,sao anh lại dừng lại"
"Không phải em không thích sao? Anh tôn trong ý kiến của em mà"
" ơ, nhưng "
Thấy gương mặt đầy mâu thuẫn củ nàng,hắn mỉn cười nghĩ
"Biết ngay mà,con gài toàn khẩu thị tâm phí"
Nguyễn Thanh Trúc cảm giác phía dưới ẩm ướt râm ran trống vắng,cả người tràn đầy khó chịu.
Người ta đều nói đã không làm thì thôi,lỡ làm một lần chắc chắn sẽ nghiện, nàng rốt cuộc cũng không phải ngoại lệ.
Thấy nàng cuối cùng vẫn là không thể mở miệng,phía dưới của hắn kháng nghị mãnh liệt khiến hắn cũng không kiên nhẫn được,đè nàng xuống.
Lúc nàng còn chống cự yếu ớt,những rất nhanh chủ động nghênh hợp với hắn.
Cả hai cứ thế chiến đấu đến máu me đầm đìa,mảnh đất dưới thân hai người đều bị thấm ướt.
Sau một tiếng quyết đấu hai người mới dừng lại ôm nhau tựa vào gốc cây cổ thụ thủ thì tâm tình
" anh hôm nay là ngày bao nhiêu vậy"
" Mùng năm tháng chín,sao vậy"
"Không ổn, chúng ta nhanh lên trở lại học viện"
Nghe hắn trả lời Nguyễn Thanh trúc lập tức bật dậy,nhưng cơ thể lại cảm giác không có chút sức nào lung lay sắp đổ,mấy hắn nhanh tay đón đón nàng.
" sao vậy em, rốt cuộc có chuyện gì"
" hôm nay là ngày thi đấu xếp hạng, nhưng là học viện sẽ qua đây ăn bài tài nguyên cho học viên"
"Vậy còn chờ gì nữa chúng ta đi thôi"
Lưu Bắc Huyền nghe vậy vội vàng đứng lên lôi kéo Nguyễn Thanh Trúc muốn rời đi,nhưng lại cảm thấy nàng không thuận theo
"Em lại có chuyện gì nữa"
" em,em không có đồ để mặc
" đây cầm lấy"
Hắn lập tức từ nhẫn không gian lấy ra một chiếc váy đó đưa cho nàng
"Ơ,anh lấy đâu ra thế"
" anh mua trước khi xuất phát đến học viện,vốn anh tính sẽ tặng em khí chúng mình gặp lại, nhưng kế hoạch lại không đuổi kịp biến hoá"
" Làm ảnh gặp được em lúc em đẹp nhất"
" là lúc nào
" là lúc em không mắc gì"
" a đau, đừng đánh nữa"
" Lưu Bắc Huyền,anh giòi thì anh đứng lại.
Cứ thế cặp đôi của chúng ta trung đuổi khắp cả cánh rừng.
Lúc gần trưa mới quay trở lại được học viện.
Đăng bởi | luuluu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 135 |