Tai Nạn
Trất Đất...
Một Trái Đất rất khác so với những gì chúng ta biết đến. Tại đây năm Công Nguyên là năm đánh dấu bước chuyển biến của toàn bộ Trái Đất. Chẳng biết từ đâu trong vũ trụ kia một loại năng lượng vô hình tràn đến Trái Đất, từ đó loài người và những loài động thực vật có thể hấp thụ loại năng lượng đó để gia tăng sức mạnh. Từ đó một Trái Đất rất khác đã ra đời.
Năm 2019...
" Long...mày đi đâu đấy?" Một đứa trẻ hỏi một đứa trẻ khác bằng tuổi.
" Tao đi đái!" Đứa trẻ tên Long đáp.
Ầm ầm....
Một chiếc xe tải vì không muốn đi đường lớn nên đã chọn đi vào đường nhỏ. Do không thể kiểm soát được chân ga cùng với đường nhỏ nên khi thấy một cậu bé chạy ra thì đã quá muộn.
Long bị tai nạn phải đưa đến bệnh viện, cũng may không nguy hiểm tới tính mạng nhưng cậu bé rơi vào hôn mê sâu khó tỉnh lại. Mặc dù gia đình đã hết mực cứu chữa nhưng tiền không đủ chỉ còn biết trông chờ vào số phận.
Năm 2024 tức năm năm sau vụ tai nạn của Long, hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt. Ngày mà mọi đứa trẻ đều háo hức mong đợi khi tới 12 tuổi. Đó là ngày Khảo Nghiệm, hơn hai nghìn năm nay ngày Khảo Nghiệm là một ngày vô cùng quan trọng đối với một con người.
Kể từ năm Công Nguyên trở đi, loài người đã chính thức gọi nguồn lăng lượng bí ẩn từ ngoài vũ trụ tỏa xuống Trái Đất là Linh Lực. Cứ đến 12 tuổi là một người sẽ phải tham gia ngày Khảo Nghiệm để kiểm tra tư chất, thuộc tính của bản thân để có thể đi đúng hướng trong tương lai.
Những năm đầu tiên không hề có ngày Khảo Nghiệm, mà phải qua hàng trăm nay thì ngày Khảo Nghiệm mới xuất hiện và tồn tại tới ngày nay.
" Mẹ ơi đi thôi muộn rồi!" Tiếng réo gọi của một cậu bé 12 tuổi đang nóng lòng muốn tới nơi Khảo Nghiệm.
Người mẹ chuẩn bị vừa xong, tiến đến xoa đầu con trai và nói : " Được rồi đi thôi!"
Sau đó người mẹ chở con trai đi bằng ô tô, loại ô tô đặc biệt ở thế giới này. Thay vì dùng xăng hay dầu thì nó hoạt động bằng Linh Lực. Khi lên xe người mẹ sẽ đeo một chiếc vòng kim loại vào cổ tay, chiếc vòng này nối với xe. Nó sẽ tự động hút Linh Lực của người mẹ để khởi động xe. Lượng Linh Lực tiêu thụ phụ thuộc vào loại xe, kích cỡ, tốc độ, quãng đường,...
Ở căn nhà đối diện, một người mẹ khác đang ngồi bên giường của con trai. Đôi mắt ủ rũ nhìn đứa con mình hết mực yêu thương nằm bất động trên giường.
" Long...hôm nay là ngày Khảo Nghiệm đấy, nếu con có thể tỉnh lại thì quá tốt rồi! Mẹ không hi vọng con trở thành thiên tài xuất chúng gì cả, chỉ cần con tỉnh lại là được." Vừa nói người phụ nữ vừa nghẹn ngào, đôi mắt đã ngấn lệ.
Nói rồi người mẹ cởi chiếc vòng cổ của mình ra, chiếc vòng đơn giản chỉ là một sợi dây buộc với nhau, trên đó có một mặt dây hình giống chiếc lá màu đỏ với những chi tiết sần sùi gai góc.
Người mẹ đặt chiếc vòng vào tay con trai mà nói tiếp : " Đây là chiếc vòng bà ngoại tặng cho mẹ, bây giờ mẹ tặng lại cho con. Nó sẽ đem lại may mắn cho con như cách mẹ đã từng may mắn vì sinh ra con trên đời này."
Người mẹ đứng dậy, sau đó nhìn con trai lần cuối rồi rời khỏi phòng. Khi chỉ còn cậu bé Long nằm trong phòng thì chiếc vòng bắt đầu phát sáng. Nhìn kĩ lại thì mặt dây kia giống với một chiếc vảy hơn là chiếc lá. Nhưng vảy của con gì thì rất khó để đoán.
Vài ngày sau...
Cậu bé Long đang thấy mình đứng giữa một không gian rộng lớn mênh mông vô tận như vũ trụ. Mà ở đó hắn chỉ như một hạt bụi nhỏ vô cùng, trong lúc còn đang không hiểu chuyện gì thì bất ngờ một làn khói đỏ rực từ đâu bay đến.
Làn khói tụ lại thành một quả cầu khói đỏ như máu, Long theo phản xạ lùi lại vì sợ hãi. Từ trong làn khói bất ngờ phát ra một âm thanh vang vọng bán nam bán nữ làm cho Long giật mình : " Chết tiệt, cuối cùng thì ta cũng được tỉnh giấc. Cảm giác này thật là sảng khoái chết đi được...ủa!"
" Tên kia, ngươi là kẻ đánh thức ta phải không?" Giọng nói đầy sự gắt gỏng làm cho Long giật mình.
" Tôi....tôi không biết gì cả...cho tôi ra ngoài đi!" Long run rẩy sợ hãi mà nói, dáng vẻ cực kì sợ hãi đó hoàn toàn trái ngược với hình tượng mà đám khói mong đợi.
" Tên nhóc kia, ngươi tên gì?" Đám khói hỏi.
" Dạ Long!"
" Cái gì Long?"
" Dạ Trần Thiên Long."
Đám khói im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng : " Ta hiểu rồi, thì ra ngươi là hậu duệ của kẻ đó. Ta không phải kẻ có ơn không báo, nếu như ta không thể trả cho hắn thì ta sẽ trả cho hậu duệ của hắn là ngươi vậy."
Sau đó đám khói bành trướng lớn gấp nhiều lần rồi bao bọc lấy Long, ở bên ngoài lúc này có thể bất động của Long bỗng có dấu hiệu cử động các ngón tay.
Sau đó đôi mắt nhắm nghiền cả 5 năm trời từ từ mở ra. Long đưa mắt chậm rãi nhìn xung quanh, hình ảnh mờ nhòe dần sắc nét trở lại.
Lúc này Long cũng cảm nhận được cơ thể mình, cảm nhận lớp quần áo chạm vào da, có ống truyền cắm ở cổ tay, ống thở cắm vào trong miệng, hắn cảm thấy một cảm giác khó chịu vô cùng.
" Mình...mình bị sao thế này?" Long tự hỏi, hắn chỉ nhớ lúc đó hắn lao ra đường rồi có một chiếc xe lao tới. Sau đó hắn chẳng nhớ gì nữa, hóa ra là hắn chưa chết. Long nghi hoặc suy nghĩ rằng có lẽ mình đã bị tai nạn rồi hôn mê dài, nhưng cụ thể là dài cỡ nào?
Bỗng lúc này một làn khói đỏ từ trong cơ thể hắn bay ra rồi tụ lại thành hình một quả cầu khói đỏ rực. Vì đã thấy hình ảnh này từ trước nên Long không còn sợ như lần đầu nữa.
" Cảm giác của tự do....bây giờ là năm bao nhiêu rồi?" Đám khói hỏi, sau đó tự bay vòng quanh căn phòng nhỏ của Long. Ngay lập tức nhìn thấy cuốn lịch treo tường, đám khói ngạc nhiên nói : " Gì vậy, đã là năm 2024 rồi sao? Vậy là đã gần hai ngàn năm...ta đã bị phong ấn quá lâu không biết thế giới này đã thay đổi tới mức nào!"
Nói rồi đám khói quay lại phía Long, thấy hắn đang trong tình trạng thê thảm thì nói : " Từ nay hãy gọi ta là Xích Quỷ, ta sẽ giúp đỡ ngươi bất kì điều gì, đổi lại ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện."
" Điều kiện gì?" Long hỏi.
" Ngươi phải giúp ta hồi sinh thân xác của ta." Xích Quỷ đáp.
Long không biết đây là họa hay là phúc, nhưng việc hắn tỉnh lại được là do Xích Quỷ. Nhưng thứ này không biết là tốt hay xấu, nếu lỡ hồi sinh nó rồi nó đi phá hủy thế giới thì sao đây?
" Tôi...tôi không biết nữa!" Long đáp một cách lấp lửng.
Xích Quỷ gằn giọng : " Nhóc con, ta đã mang ngươi từ cõi chết trở về đó. Hơn nữa ta còn có thể khiến ngươi khổ sở nếu không giúp ta."
Long vẫn không muốn giúp Xích Quỷ, dù sao thì một đứa trẻ chẳng thể nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là thấy Xích Quỷ giống kẻ xấu nên không muốn giúp.
Lúc này Xích Quỷ rất tức giận, nó lập tức tung ra át chủ bài của mình. Nó thổi một làn khói đỏ vào cơ thể của Long. Lúc này Long vẫn không thấy điều gì xảy ra cả, nhưng rồi hắn bắt đầu thấy sai sai. Hắn không còn cảm giác được thứ đáng lẽ phải tồn tại ở trong quần nữa, giống như nó đã biến mất vậy.
Xích Quỷ lấy một chiếc gương ra để trước mặt Long cho hắn nhìn kĩ, Long hét ầm lên khi thấy cảnh tượng mình nhìn thấy, cái mũi của hắn có hình giống với một con cu người, chính xác thì là con cu của hắn, nó đang lủng lẳng trên mặt của Long thay vì nằm đúng vị trí nó nên thuộc về.
Xích Quỷ thấy vẻ sợ hãi của Long thì bật cười khoái trí : " Haha thấy sợ ta chưa nào, nếu ngươi không giúp ta thì ngươi sẽ mang bộ dạng này suốt đời...nào đồng ý đi."
" Được rồi tôi đồng ý, hãy bỏ thứ này đi cho tôi!"
" Được rồi!" Xích Quỷ lập tức làm cho con cu trên mặt của Long biến mất.
Long mừng rỡ thở phào, nhưng rồi lập tức trợn mắt nhận ra có gì đó không đúng. Hắn sờ thử vào đũng quần thì hoàn toàn trống vắng, con cu của hắn đã biến đi đâu mất rồi.
" Nó đâu rồi...mau trả nó lại đây huhu!" Long khóc lóc van xin, hắn không muốn bị mất đi của quý.
Xích Quỷ thôi không trêu Long nữa, nó làm cho con cu của Long trở về đúng vị trí. Long thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì hắn ngất đi vì những sự việc vừa qua.
Sáng hôm sau...
" Trời ơi...cậu chủ tỉnh lại rồi!" Tiếng hét thất thanh đầy kinh ngạc của một cô gái trẻ vang lên. Nàng là người hầu của gia đình này, vì bà chủ tạm vắng nhà nên nàng đảm đương công việc chăm sóc Long.
" Cô là ai?" Long hỏi, hắn không hề quen cô gái này.
Cô gái đáp : " Thưa cậu chủ tôi là Xuân Mai, là người hầu của cậu theo chỉ định của bà chủ ạ!"
Nhìn cô người hầu xinh đẹp với thân hình nóng bỏng trong bộ đồ hầu gái Long hỏi : " vậy mẹ tôi đâu?"
Xuân Mai đáp : " Bà chủ nói đi công tác dài ngày ạ, bà chủ còn dặn nếu cậu chủ có bất kì động tĩnh gì liền báo cho bà ấy....bây giờ tôi sẽ đi báo ngay."
Long cũng muốn gặp mẹ, hắn đã hôn mê 5 năm rồi. Quả thực là một quãng thời gian không nhỏ chút nào đối với một đứa trẻ. Long muốn ra ngoài cho thoải mái, hắn muốn rời khỏi giường nhưng nhận ra do nằm một chỗ quá lâu nên chân hắn đã bị teo lại và không thể chống đỡ được cả cơ thể.
Ngoài ra tóc của hắn cũng dài đáng kể, Xích Quỷ lúc này ở trong đầu của Long, nó liền lên tiếng giải thích : " Do khi hôn mê ngươi chưa hề tu luyện nên cơ thể sẽ bị như vậy, bây giờ ngươi chỉ cần tu luyện rồi chân ngươi sẽ mau lành thôi."
" Tu luyện, tôi làm cách nào để tu luyện đây?" Long hỏi.
Dù sao thì khi Long bị tai nạn hắn cũng chỉ là một đứa trẻ. Vậy nên bây giờ dù đã 12 tuổi nhưng tâm trí cùng tư duy vẫn dừng lại ở 8 tuổi. Chính vì vậy kiến thức về việc tu luyện của Long rất mơ hồ.
Vừa hay Xích Quỷ lại là một thư viện sống cho hắn giải đáp mọi thắc mắc. Xích Quỷ liền giải thích cho Long về việc tu luyện : " Linh Lực tồn tại trong trời đất này đã hơn hai ngàn năm, để tu luyện Linh Lực cần phải có Công Pháp. Ta thì chỉ có duy nhất một loại Công Pháp mà ta tự tạo ra, ngươi có muốn học không?"
" Có...tôi muốn học!" Long gật đầu, dù đầu óc đơn giản trẻ thơ như Long cũng hiểu rằng việc tu luyện được thật là oách. Sau này sẽ mạnh mẽ như siêu anh hùng vậy.
Xích Quỷ liền truyền cho Long một lượng kiến thức về Công Pháp của hắn vào đầu. Một lượng kiến thức lớn mà Long phải mất một lúc mới nhớ được.
" Công Pháp này do ta tự sáng tạo ra, nó lấy việc hút linh hồn của kẻ khác làm thức ăn nuôi dưỡng bản thân, ta gọi nó là Kẻ Ăn Hồn." Xích Quỷ đắc ý mà giới thiệu về kiệt tác của mình.
Long bị lượng kiến thức kia xâm nhập làm cho đầu óc choáng váng, hắn còn bị chảy máu mũi do quá tải. Hắn khổ sở nói : " Công Pháp xấu quá...tôi không muốn học."
Xích Quỷ thấy có kẻ chê Công Pháp của mình thì tức giận vô cùng nhưng không thể thu hồi những gì đã truyền thụ cho Long nên nó chỉ còn cách mắng mỏ : " Khốn nạn, ngươi có biết Công Pháp của ta lợi hại thế nào không hả? Khi ta còn sống vô số kẻ muốn đoạt được nó mà liều cả tính mạng đấy."
" Nhưng mà...ăn linh hồn người khác là rất xấu!" Long lắc đầu nói, dáng vẻ sợ hãi vô cùng.
Xích Quỷ lúc này xuất hiện trước mặt Long trong bình một đám khói đỏ nó quát : " Tên ngu đầu, đây là thế giới mạnh được yếu thua, không có người xấu hay kẻ tốt gì hết chỉ có người mạnh và kẻ yếu mà thôi. Nếu như ngươi cứ ngu ngơ không chịu hiểu thì ta cũng mặc kệ ngươi!"
Sự tức giận của Xích Quỷ làm Long sợ hãi, hắn bật khóc nức nở. Xuân Mai thấy cậu chủ khóc thì cũng chạy vào an ủi, ôm hắn vào trong lòng mình, ép đầu hắn vào bầu ngực lớn mềm mại thơm mùi da thịt phụ nữ.
Long được ôm bởi Xuân Mai thì nín khóc, hắn dụi đầu vào ngực của nàng rồi bắt đầu thích cảm giác ấy.
Những ngày tiếp theo Long được Xuân Mai chăm sóc chu đáo. Nàng nấu cháo cho hắn ăn. Đút từng chút một cho hắn, vì sợ hắn chán còn đọc sách cho hắn nghe. Long thích được ở bên Xuân Mai, ngửi mùi thơm thoang thoảng từ cơ thể nàng và ngắm bộ ngực khủng căng tròn quyến rũ của Xuân Mai. Thời gian cứ như vậy trôi qua thêm vài ngày.
Long cảm thấy cuộc sống như vậy cũng tốt, chỉ là hắn không thể tự mình đi lại. Xuân Mai hiểu điều đó liền mua một chiếc xe lăn cho Long ngồi rồi nàng đưa hắn ra ngoài đi dạo.
Nơi Long sống là một thị trấn nhỏ thưa người, khi cả hai ra ngoài thì bắt gặp những người dân khác đang thực hiện những hoạt động thường ngày. Bỗng Long bị thu hút bởi một bà cụ lưng còng đang tập tạ ở sân trước. Người bà cụ gầy tong teo nhưng lại có thể nâng mức tạ khủng.
Long há hốc mồm vì hình ảnh này, ngoài bà cụ kia còn có vài đứa trẻ đang chơi đùa với nhau. Đám trẻ chạy nhanh thoăn thoát, có đứa còn biết tạo ra cả nước với lửa. Có một bà cô đang dùng Linh Lực hệ gió của mình để phơi quần áo, một anh công nhân môi trường thì có sức khỏe phi thường dùng một tay bê cả cái thùng rác khủng đổ lên xe chứa rác,...
Mọi hoạt động của con người đều là bình thường trong thế giới này, nhưng qua con mắt của Long thì nó lại trở nên phi thường. Bởi vì hắn là một trong số ít người không thể tu luyện.
Nói đâu xa, Xuân Mai cũng làm được những điều đó và còn hơn thế nữa. Có lẽ chỉ có duy nhất mình Long là không làm được.
Đúng lúc cả hai đang trên đường quay về nhà thì một nhóm người tiến đến gồm một cô gái trẻ cùng hai người đàn ông mặc vest đeo kính đen đứng phía sau có vẻ là vệ sĩ.
Cô gái nở nụ cười thân thiện rồi chỉ về phía nhà của Long và hỏi : " Chào, hai người cho tôi hỏi có biết chủ căn nhà kia đi đâu rồi không?"
Long định trả lời thì Xuân Mai ngăn lại, nàng cất tiếng : " Đi vắng rồi, còn chị là ai?"
Cô gái kia đáp : " Tôi là người của Bạch Ngọc Đường, tôi muốn mua lại mảnh đất của chủ nhà. Nếu hai người quen chủ nhà thì hãy đưa cho họ danh thiếp của tôi."
Nói rồi cô gái kia đưa cho Xuân Mai một tấm thẻ bóng loáng bên trên ghi tên tuổi và chút thông tin của cô gái kia cùng với nơi gọi là Bạch Ngọc Đường.
Đăng bởi | HiepLion |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 21 |